Tôi là sinh viên mới ra trường. Mang trong mình ước mơ về một tương lai tương sáng. Đỡ đần cho ba mẹ ở quê nhà. Sau khi tốt nghiệp. Tôi loay hoay với vị trí sale admin.
Khó khăn khi tìm kiếm sự nghiệp
Lận đận với mấy công ty nhưng nhận ra mình không hợp với công việc đó. Tôi xin nghỉ việc. Tôi may mắn được trúng tuyển vào một dự án nhân sự của tập đoàn có tiếng tại Việt Nam. Công việc của tôi làm chuyên viên nhân sự. Dự án kéo dài 5 tháng, thời gian kết thúc là tháng đầu tháng 10.
Trong thời gian làm việc, tôi học hỏi được rất nhiều thứ từ các anh, chị đi trước. Môi trường làm việc tốt, lương cao, đồng nghiệp vui vẻ nhưng do công ty chỉ ký hợp đồng với tôi trong thời gian diễn ra dự án nên trước sau gì tôi cũng phải rời công ty.
Dự án kết thúc vào đầu tháng 10 nên tôi rất lo lắng. Vì khoảng thời gian cuối năm tìm việc rất khó khăn. Đa số, công ty nào cũng không cần tuyển thêm nhân lực hoặc chỉ tuyển với hợp đồng ngắn.
Tiêu tan tất cả vì không có sức khỏe
Sau khi kết thúc dự án tôi háo hức nộp đơn vào một công ty Nhật để làm nhưng phát hiện ra mình bị mắc bệnh viên gan B-. Ước mơ của tôi tan tành vì công ty Nhật yêu cầu khám sức khỏe trước khi vào làm việc và tôi bị loại. Căn bệnh này đã gây ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp của tôi, là một bước ngoặc lớn trong cuộc đời.
Tôi trầm cảm một thời gian. Mất một thời gian dài tôi mới có thể vượt qua. Ba mẹ xót con nên chạy cho tôi vào làm vị trí báo cáo tại phòng kế toán của một công ty người quen. Công việc quá nhàm chán và không đúng với sở thích của tôi. Lương thì ba cọc ba đồng còn thấp hơn lương công nhân. Nhưng do ở gần với ba mẹ nên tôi không phải tốn quá nhiều chi phí sinh hoạt.
Vốn bản tính ưa thử thách, công việc này hoàn toàn không thích hợp với tôi. Tôi bàng hoàng, hụt hẫng. Hiện tại, tôi không biết phải làm như thế nào. Tôi định xin nghỉ việc nhưng bị ba mẹ ngăn cấm. Cũng đúng, vì khoản tiền mà ba mẹ dùng để chạy cho tôi khá lớn. Nếu xin nghỉ việc vào thời gian này chắc gì tôi đã được nhận ở công ty khác vì sức khỏe của tôi. Sẽ chẳng ai muốn nhận tôi vào làm!
Tôi gặp lại bạn thân hồi cấp 3 vào một ngày cuối tháng 11. Chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều. Tôi than thở về công việc hiện tại về khó khăn mà tôi mắc phải và căn bệnh của tôi. Tôi cảm thấy ghen tỵ vì bạn tôi là con nhà giàu, có gia thế, sự nghiệp ổn định và đang thăng tiến. Còn tôi, nhìn lại chẳng có gì trong tay, còn bị mắc bệnh mãn tính nên chẳng thể xin được công việc mà tôi mong muốn.
Tôi về nhà với một nỗi buồn chồng chất. Tôi chẳng muốn làm gì cả, thỉnh thoảng trong đầu tôi còn có ý nghĩ muốn chấm dứt cuộc sống mệt mỏi này. Nhưng vì nghĩ tới ba mẹ cô đơn khi tuổi già. Tôi không nỡ…
Ngọc Mai