Cách đây gần 1 năm, tôi được nhận vào làm nhân viên Marketing của công ty. Khi đó tôi khá e dè và sợ sệt vì luôn mang tư tưởng của một nhân viên mới. Tuy nhiên, chỉ sau vài hôm cảm giác đó đã bị phá vỡ bởi sự hòa đồng, thân thiện của mọi người trong phòng, đặc biệt là chị đồng nghiệp chung nhóm. Không chỉ giúp tôi trong việc hòa nhập với mọi người trong nhóm, chị còn chỉ dẫn cho tôi nhiều cách để làm việc nhanh hơn. Nghĩ mình may mắn gặp được đồng nghiệp tốt nên tôi không nề hà gì khi chị nhờ làm giúp những việc lặt vặt.
Cứ tưởng chị nhờ mình những việc nhỏ thôi, ai dè dần dần chị nhờ luôn những việc trong nhóm. Tôi để ý thấy chị đâu bận gì nhiều, thong thả lướt web, trong khi mình cắm cúi làm giúp chị ấy. Chị ấy còn được sếp khen vì những thứ nhờ tôi làm, vì thế tôi có chút không cam tâm. Vậy mà lúc nào gặp tôi, chị cũng than: “Sếp giao cho chị nhiều việc quá, chị không làm nổi, chắc chị nghỉ việc”, hoặc những câu tương tự, lúc đó tôi cảm thấy thật khó chịu. Mà tính tôi vốn ít làm mất lòng ai nên để nói được lời từ chối thật sự rất khó khăn với tôi. Với lại tôi sợ nếu từ chối sẽ làm mối quan hệ đồng nghiệp xấu đi, từ đó ảnh hưởng đến không khí cả nhóm.
Vì phải chung nhóm với chị ấy, nên có đôi khi tôi phải “ôm” luôn phần việc của chị. Theo tôi nhận xét thì chị khá lười, lúc nào tôi cũng đợi tôi giục mới chịu làm, vì thế tôi phải làm luôn cho nhanh. Điều này ảnh hưởng đến chất lượng công việc, nhiều khi trễ thời hạn cấp trên giao đến vài ngày. Còn khi dự án thành công thì mọi người đều nghĩ là chị ấy làm nhiều hơn tôi, chị ấy có nhiều đóng góp, đa số lời khen đều dành cho chị ấy.
Có một hôm, tôi nghe được tin từ đồng nghiệp rằng cấp trên sẽ cho chị ấy một thử thách cuối cùng, nếu chị ấy vượt qua sẽ cân nhắc thăng chức. Còn tôi, sếp nhận xét tôi có cố gắng nhưng kết quả vẫn chưa như mong đợi, vì công việc đa số có đồng nghiệp hướng dẫn nhưng tôi hay về trễ. Nói chung là hiệu suất làm việc của tôi còn thấp. Biết được tin này, tôi chẳng muốn giúp gì nữa hết.
Chẳng nằm ngoài dự đoán, sếp giao cho chị ấy dự án khá lớn, và đưa ra luôn chỉ tiêu cần đạt được. Không biết chị ấy có biết được thông tin thăng chức hay không, nhưng vẫn than vãn đủ thứ với tôi, và cuối cùng vẫn chốt như thường lệ là: “Em hãy giúp chị cái này, cái kia”. Tôi đành phải nói thẳng rằng: “Lâu nay em đã giúp chị rất nhiều, nhưng rốt cuộc cấp trên không đánh giá cao em, sếp bảo em không có sự phát triển. Em cần nhiều thời gian để tập trung công việc hơn nữa, nên chắc có lẽ từ đây về sau em không giúp được chị đâu. Hy vọng chị thông cảm.”
Nghe tôi nói vậy, chị có vẻ không vui lắm nhưng vẫn mỉm cười rồi bỏ về chỗ ngồi. Sau ngày hôm đó, chị ít khi đi chung với tôi vào những bữa ăn trưa hay buổi tiệc với công ty, ai cũng hỏi thăm tôi tại sao lại như thế. Riêng tôi thì ngầm hiểu rằng, chắc tôi đã hết “giá trị lợi dụng” nên bị “đá” đi cũng là phải.
Hiện giờ, tôi vẫn làm ở công ty này, chị ấy thì đã chuyển sang công ty khác từ 2 tháng trước. Trải qua chuyện này, tôi chiêm nghiệm rằng đồng nghiệp tốt không nhất thiết phải là những người thân thiết với bạn, mà đó là những người hợp tác ăn ý với bạn và hỗ trợ bạn hoàn thành những mục tiêu chung.