Trường đại học tốt chỉ cho bạn cơ hội chứ không quyết định tương lai của bạn!

Được số tiền cũng kha khá, lại không ai quản ý, được tư dọ thoải mái với quyết định của mình, và tiếp xúc với một cuộc sống mới khá thú vị. Tôi lao vào các cuộc chơi, bắt đầu nghiện game hơn những ngày cấp 3. Điện tử thâu đêm suốt sáng, vì quá buồn ngủ mà nhiều khi cũng không đến trường học. Ở trường cũng không ai quản lý. Và nghĩ rằng những môn học đó cần gì phải học. Tôi thông minh thừa sức qua môn. Đam mê của tuổi trẻ kéo tôi theo những chuyển đi phượt cuối tuần. Những bài kiểm tra đột xuất, những đợt thi giữa kì đều bị tôi xem nhẹ và không đầu tư. Tình yêu đầu đời sinh viên cũng nhạt, hết người này đến người khác mà không có ai được đến nơi đến chốn.

truong-dai-hoc-tot-chi-cho-ban-co-hoi-chu-khong-quyet-dinh-tuong-lai-cua-ban-hinh-anh-1
Tình yêu đầu đời sinh viên cũng nhạt, hết người này đến người khác mà không có ai được đến nơi đến chốn

Thế là 4 năm đại học đã trôi qua, khi đang loay hoay với năm cuối tại trường đại học, nhìn chúng bạn bắt đầu rục rịch đi làm thì tôi mới bắt đầu vào giai đoạn trả môn. Khi ra trường là những chuỗi ngày lang thang đi tìm việc. Hồ sơ không có gì nổi bật, cũng chẳng có gì đẹp, bằng cấp thì lại càng không. Nộp hồ sơ vào đâu cũng không được nhận. là sinh viên một trường top, điều đó thật sự là một điều khủng khiếp. Thời gian chìm trong điện tử thì chúng bạn đã đi làm intern cho công ty to to, hoặc thì cũng làm trưởng ban clb này nọ kia tại trường hay ngoài cộng đồng. Nếu không nằm trong hai nhóm này thì cũng là những người thuộc GPA hàng khủng khiếp. Chính vì điều đó, tôi mang danh của một sinh viên trường ngon ra trường mà lại làm việc tại một công ty nhỏ, nhân viên sale. 4 tháng đầu tiên là những tháng ngày vật vã nhất, không đạt được chỉ tiêu đề ra, sau đó đành phải nghỉ việc và chuyển sang công ty khác.

Khi tôi thử việc ở công ty khác với mức lương cứng là 4 triệu và hưởng 80% lương nhưng tôi làm 2 tháng cũng phải nghỉ việc vì không đáp ứng được yêu cầu của sếp. Cái sếp tôi thất vọng nhất là một sinh viên trường đại học có tiếng ra trường mà năng lực chẳng đâu vào đâu, lại làm việc không có trách nhiệm và tư duy triển khai. Không hài lòng ở bản thân mình và quá áp lực tôi cũng đành xin nghỉ việc để tìm công việc mới. Thời gian tìm việc làm mới nhận ra rằng mình đã đánh mất quá nhiều thứ trong 4 năm đại học. Sự hối tiếc và mệt mỏi về cuộc sống hiện tại khiến tôi quá hối hận và trách bản thân mình. Điều dằn vặt nhất, là chúng bạn đồng trang lứa, khi lương chúng nó kiếm ra gấp 3,4 lần thôi, khi ba mẹ vẫn tin tưởng vào một đứa con học trường ngon và sự nghiệp sẽ phát triển. Từ một đứa vào trường với số điểm 25, 26 điểm, giờ đây phải ngồi đây chạy Grab từng ngày để kiếm sống.

truong-dai-hoc-tot-chi-cho-ban-co-hoi-chu-khong-quyet-dinh-tuong-lai-cua-ban-hinh-anh-2
Từ một đứa vào trường với số điểm 25, 26 điểm, giờ đây phải ngồi đây chạy Grab từng ngày để kiếm sống

Rồi lại lận đận vào chuyện tiền bạc, tài chính, chi tiêu. Lần đầu tiên trong đời tôi nghĩ đến vấn đề chi tiêu của bản thân mình khi phải chạy vạy vay mượn bạn bè từ cấp 2 cho đến đại học. Cũng nhục lắm, có những đứa rất lâu rồi không nói chuyện, nay mở miệng mượn tiền thấy hai chữ tự trọng nó như bị dẫm nát không thương tiếc. Hết mượn đứa này để đắp vào đứa kia, dù không tính tiền lãi nhưng vẫn thấy không bao giờ là đủ. Có những lúc rất túng thiếu, sáng không ăn, trưa không ăn, tối làm cái bánh mì rồi ráng chạy Grab để kiếm thêm tiền. Nhiều lần bố mẹ gọi lên hỏi như thế nào, cũng chỉ ngậm ngùi nói rằng con đã kiếm đủ tiền để sống thôi, bố mẹ đừng lo.

Trong khi đó, nhìn lại bạn bè, phần lớn chúng nó “ra đời” rất hoành tráng. Nhiều đứa cũng hỏi thăm rằng dạo này tôi làm gì, cũng chẳng dám nói ra tình trạng của mình, bảo rằng thì cũng làm ở công ty nhỏ mà thôi. Chúng nó lương mỗi tháng hơn 10 triệu, cuộc sống bắt đầu nhàn nhạ hơn, không lo nghĩ nữa. Đúng là chuyện gì rồi cũng có cái giá của nó.

Thời gian chúng nó miệt mài đèn sách, làm part-time, tham gia câu lạc bổ bây giờ được đánh đổi bằng những thành quả xứng đáng. Còn tôi, sung sướng và ngủ quên trên chiến thắng để giờ nhìn bóng mình vật vã đỗ dài trên những chặn đường chạy Grab nắng nôi. Đến cả tiền mua quà cho ba mẹ tôi cũng không thể. Ba mẹ, ông bà, dành hết tiền chu cấp cho 4 năm đại học của tôi, chỉ để tôi nuôi cái tính tự mãn, không cố gắng, không nỗ lực của mình. 4 năm đại học ở một cái trường danh giá, tiếng tăm đó tôi chẳng làm được gì ngoài tự đánh mất bản thân mình.

Cuộc sống mới ra trường của tôi, tôi không dám khuyên các em đang học đại học phải làm gì và sống như thế nào. Tuy nhiên, đừng sống như tôi. Có ai đó đã từng nói như thế này: Đỗ đại học không phải tấm vé để lên 1 chuyến tàu an toàn đến tương lai, đỗ đại học…chỉ là 1 thứ để chứng minh rằng mình đã từng cố gắng trong cấp 3 mà thôi. Bởi vậy nên, một khi đã may mắn có được một tấm vé lên một chuyến tàu tốt, hãy nỗ lực, cố gắng, đừng chìm đắm trong những danh vọng nhỏ mà mình đã từng đạt được. Cố gắng rồi thất bại, rồi lại cố gắng tiếp, rồi sau này các bạn sẽ thấy, sự nỗ lực và cố gắng đó sẽ được đền đáp như thế nào…

Top công việc mới nhất

Cùng chuyên mục