Lần nào cũng vậy, lý do nghỉ chỉ xoay quanh những điều như chán việc, không hài lòng về sếp hoặc đồng nghiệp. Có lúc tôi tự trách bản thân vội vàng muốn có việc mà chọn nhầm việc mình không hề thích, chẳng phải chuyên ngành mình đã học và cũng chẳng tận dụng được điểm mạnh của mình. Lúc thì tôi nản vì công việc quá nhàm chán, ngày qua ngày cứ làm đi làm lại một công việc. Tôi nghĩ mình phải làm những điều to tát hơn là loanh quanh vặt vãnh, ở giữa cái nơi mình không thể phát triển. Vì thế tôi liền “dứt áo ra đi” ngay lập tức.
Khi tìm được môi trường tốt hơn, nhiều cơ hội phát triển thì tôi lại chán vì công việc vừa nhiều vừa khó chẳng hợp với tôi tí nào. Mỗi ngày đi làm tôi đều cảm thấy bức bối, chán nản, không muốn làm gì và cứ thế tôi lại nhảy việc sang một nơi khác.
Cuối cùng, tôi tìm được công việc thứ 3, đây là nơi tôi cảm thấy hài lòng nhất ngoại trừ sếp. Hàng ngày được làm cái mình thích, có mệt tôi cũng muốn làm. Tuy nhiên tôi phải chịu đựng sếp mỗi ngày. Tôi không hiểu là tại sếp không ưa tôi hay tính khí của sếp trước giờ là như vậy. Chẳng muốn nói ra làm gì vì tôi biết phận nhân viên “thấp cổ bé họng” có cãi thì người chịu thiệt vẫn là tôi.
Thật ra tôi cũng hiểu là công việc nào cũng có lúc này lúc kia, và chính sự nỗ lực của tôi sẽ quyết định mọi thứ. Nhưng thật sự tôi cảm thấy mình đã rất cố gắng, tôi cũng không thuộc loại thấy khó đã bỏ cuộc.
Nhiều lúc tôi chẳng muốn tìm nữa, chỉ muốn kiếm một chỗ để yên thân. Nhưng chẳng lẽ cuối cùng tôi lại đưa bản thân vào con đường “ổn định” bất đắc dĩ mình luôn chán ghét? Có người nói do tôi kì vọng quá cao. Nhưng kì vọng có gì sai nếu bản thân tôi xứng đáng?
Tôi cũng mong muốn làm công việc mình đam mê, nhưng để tìm được điều đó thật không dễ dàng. Hiện tại tôi vẫn cố suy nghĩ tích cực và nỗ lực nhiều hơn cho công việc, dù chẳng thấy tình hình tiến triển gì. Tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm những cơ hội việc làm tốt hơn và gần với đam mê của tôi hơn một tí, tôi tin rằng nhiều lần một tí đó sẽ đưa tôi đến công việc thực sự làm tôi hạnh phúc và thoải mái.