Bảo vệ xong khóa luận, thời gian còn lại tôi nghỉ ngơi chờ kết quả. Vì chưa có kế hoạch nên tôi cũng chưa đi tìm việc. Tôi tính sau khi tốt nghiệp mới bắt đầu tìm giống như bạn bè chung khóa.
Khoảng 2 tuần sau thì có công ty tỏ ý mời tôi về làm với mức lương 7 triệu/tháng. Đối với một sinh viên thì đây là mức lương khá cao, vì tôi nghe thầy cô bảo rằng khi mới ra trường lương rất thấp, tầm khoảng 4-5 triệu hoặc thấp hơn. Vì thế nên tôi rất bất ngờ về lời đề nghị của công ty. Tất cả bạn bè học chung lớp ai cũng ganh tỵ với tôi, họ nói tôi thật may mắn, trong khi họ phải vất vả lắm mà vẫn chưa tìm được việc. Vì mọi người cứ tâng bốc và tung hô như vậy nên tôi luôn nghĩ mình là nhất và đánh giá thấp những người còn lại.
Cho đến khi tôi gặp lại bạn bè mình, tôi mới thật sự bất ngờ, họ bây giờ thành đạt hơn tôi, giỏi hơn tôi. Có người còn có cả doanh nghiệp trong tay, đứa thì làm ông kia bà nọ. Trái ngược với họ, tôi vẫn là một nhân viên quèn vẫn với vị trí và mức lương đó. Những cái nhìn ngưỡng mộ ngày xưa giờ đã biến thành sự khinh bỉ.
Từ lần gặp đó, tôi suy nghĩ rất nhiều về bản thân. Tôi tự hỏi vì sao với xuất phát điểm tốt như thế mà bây giờ tôi lại ra nông nỗi như vậy. Nhìn nhận lại quá trình làm việc và tôi đã biết được những cái sai của mình.
Thứ nhất là tôi luôn chỉ làm đúng những nhiệm vụ của riêng mình. Đáng lẽ ra tôi nên làm việc chăm chỉ hơn, không chỉ là hoàn thành công việc mà phải là đạt được kết quả tốt vượt xa chỉ tiêu ban đầu. Cả ngày tôi chỉ ngồi cặm cụi với chiếc máy tính và những công việc đã được sếp lập trình sẵn, nhiệm vụ của ttoi chỉ cần hoàn thành hết đống công việc đó và không có thêm ý kiến, sự sáng tạo nào. Điều này khiến tôi trở nên mờ nhạt trong mắt người lãnh đạo. Vì thế nên tôi cứ ở một chỗ, không có dấu hiệu nào cho sự thăng tiến hay tăng lương.
Điều thứ 2 đó là quá im lặng. Tôi cứ luôn nghĩ rằng khi đi làm nên im lặng sẽ tốt hơn, vì nếu nói quá nhiều người khác sẽ đánh giá mình là tự cao. Nhưng thật sự thì tôi đã sai. Quá mức im lặng nơi công sở không phải là hành động thông minh. Nếu tôi cứ giữ những ý kiến, quan điểm của mình thì sẽ không bao giờ khẳng định được giá trị của bản thân. Sự im lặng sẽ giết chết những mối quan hệ xã giao với đồng nghiệp và đối tác. Dần dần nó sẽ khiến tôi thụ động trong công việc.
Lý do tiếp theo đó là hay có những lý do để từ chối cấp trên. Nghĩ mình có năng lực và sẽ không bao giờ bị sa thải nên tôi luôn đưa ra những lý do xin vắng những buổi ngoại khóa, vui chơi của công ty, thậm chí là kéo dài hạn hoàn thành công việc. Và tất nhiên chẳng có vị sếp nào hào phóng thăng cấp cho một nhân viên luôn trốn việc và không có trách nhiệm như tôi cả.
Tôi không biết với những lý do trên vì sao công ty vẫn giữ tôi ở lại, nhưng tôi nghĩ từ bây giờ tôi phải cố gắng thật nhiều. Nhận ra được cái sai của mình và cố gắng thực hiện, tôi tin rằng sẽ sớm có ngày tôi lại thấy những ánh mắt thán phục của bạn bè mình. Tôi tin rằng tôi chắc chắn sẽ làm được. Cảm ơn các bạn đã đọc chia sẻ của tôi. Lời khuyên của tôi dành cho các bạn là: Xuất phát điểm của bạn thế nào không quan trọng, quan trọng là bạn có cố gắng phát triển hay không. Hãy nghĩ về tương lai, đừng mãi sống trong quá khứ.