Mỗi người đều có một mục đích sống riêng. Nhưng liệu sống để làm việc hay làm việc để sống? Hẳn ai cũng đã có câu trả lời cho riêng mình…
Sống để làm việc?
Ở cái tuổi 26, cái tuổi không còn quá non nớt với cuộc đời này, tôi từng ước ao giá mà mình có thể thay đổi một vài điều trong quá khứ để có thể thành công hơn, vững vàng hơn. Khi gặp khó khăn hay thử thách, người ta buộc phải làm những điều mà người ta chưa bao giờ nghĩ tới trước đó. Và chính lựa chọn đó sẽ dẫn con người ta đi đến những kết quả bất ngờ…
Mục đích sống của bạn là gì? Với tôi, những ngày khốn khó đã khiến cơm – áo – gạo – tiền trở thành một người chủ, còn tôi là một kẻ nô lệ. Tôi làm việc là để sống, chỉ để sống mà thôi.
3 năm trước đây, ra trường, tôi lao vào cuộc đời gần như ngay lập tức. Tôi là dân tỉnh lẻ, vào Sài Gòn hoa lệ học Đại học ngành Quản trị doanh nghiệp, nhà chẳng mấy khá giả mà tôi lại là chị cả trong nhà. Trọng trách của một người chị đặt lên vai tôi nhiều nỗi lo lắng không tưởng khi 2 đứa em cũng đến tuổi sắp thi Đại học. Và chính vì thế, tôi chỉ biết nghĩ đến việc làm thế nào để lo được cho mình và cho các em, nói đúng hơn là tôi chỉ biết cắm đầu vào đủ mọi thứ việc trên đời mà không đắn đo, suy nghĩ gì cả.
Hay làm việc để tìm kiếm mục đích sống?
26 tuổi, tôi mới cảm thấy con đường mình đi trước kia thật sự là một sai lầm. Bạn không thể thành công nếu bạn không có đủ kỹ năng và kiến thức, kinh nghiệm cần thiết. Bạn không thể thành công nếu như không xác định được mục tiêu chính của đời mình là gì. Mất 2 năm tôi chìm đắm trong mớ hỗn loạn của cơm – áo – gạo – tiền mà chưa một lần ngoảnh lại xem liệu con đường mình đi đã đúng hay chưa. Trong 2 năm đó, nhiều người có thể trở thành quản lý, nhiều người đã vững vàng hơn trong vị trí của họ, và trong khi đó, tôi vẫn chưa biết được mình muốn gắn bó với nghề nào.
Một ngày đẹp trời, tôi lên cơ quan và làm công việc như mọi ngày. Đó có lẽ là công ty thứ 6 tôi làm vì trước đó liên tục thay đổi công việc vì cảm thấy không phù hợp. Anh quản lý đã gọi tôi lên và “thức tỉnh” tôi. Từng lời anh nói khiến tôi phải suy nghĩ và nhìn nhận lại tất cả, bản thân mình, mục đích sống của mình, cả tương lai của tôi nữa. “Em có muốn làm công việc này không? Em có muốn gắn bó lâu dài không? Hãy chắc chắn với anh rằng đây là điều mà em thực sự muốn chứ không phải là một công việc tạm bợ…”, anh nói, nói rất nhiều thứ và như thể tất cả những điều đó được anh lôi từ tận đáy lòng của tôi. “Em làm rất tốt, anh có thể giúp đỡ em ở vị trí này. Nhưng em hãy suy nghĩ thật kĩ về điều mình thực sự muốn làm!”.
Đêm đó, tôi đã khóc vì tất cả những gì tôi lựa chọn trong suốt 2 năm qua. 2 năm đầy mệt mỏi với sự thay đổi môi trường công việc, cuộc sống bấp bênh không có định hướng rõ ràng. Tôi biết rằng nếu cứ tiếp tục như thế, cho dù 2, 3 hay nhiều năm sau đi nữa, tôi vẫn mãi là một kẻ thất bại trên con đường của mình. Mục đích sống của tôi không phải là làm việc để sống, bất chấp tất cả để chu toàn cho cuộc sống của mình. Mà chỉ khi nào tôi xác định được điều mình muốn làm, phát triển bản thân ở lĩnh vực đó, thì cuộc sống của tôi mới có thể tốt hơn thế nữa. Sống, là để làm việc!
Nói về những diễn biến tiếp theo sau khi được sếp thức tỉnh, tôi nỗ lực tìm kiếm cho mình một công việc khác. Và một điều cực kỳ may mắn đã đến với tôi khi một bộ phận khác trong công ty đang thiếu nhân sự, và đó chính là vị trí mà tôi muốn phát triển. Tôi mạnh dạn ứng tuyển, thuyết phục và cố gắng chứng minh rằng tôi có thể làm được. Tôi được nhận vào. Lúc này là tròn 1 năm tôi làm việc ở trí mới. Tôi cảm thấy hài lòng, hạnh phúc và vẫn đang nỗ lực từng ngày để có thể đạt được những thành tựu cao hơn. Sống là để làm việc, chính là mục đích sống của tôi!