Còn nhớ cách đây 5 năm, tôi một mình xách ba lô lên thành phố học đại học. Gia đình thuộc dạng khá giả nên tôi cũng không lo lắng gì về chi phí sinh hoạt hay chổ ở của mình. Lúc đó, tôi nghĩ rằng, thời sinh viên của tôi sẽ tràn đầy nhiệt huyết, tràn đây tinh thần hăng hái của tuổi trẻ.
Nhưng thật sự, học đại học chán hơn tôi nghĩ rất nhiều. Một tuần học 5 ngày, mỗi ngày chỉ một buổi sáng hoặc chiều. Thời gian rảnh rỗi còn lại, tôi hoặc là vào trường sinh hoạt câu lạc bộ, hoặc là nằm ngủ ở nhà, nhàn rỗi đến phát chán.
Nhưng hình như không phải ai cũng như thế. Bạn cùng lớp ở kí túc xá, khá chật vật với cuộc sống đại học của cậu ta. Sáng sớm đi học, chiều đi làm thêm, tối đi học một loại ngôn ngữ mới, cậu ta còn nhận thêm một lớp phụ đạo toán vào cuối tuần và những buổi tối rảnh rỗi.
Tôi rất hiếm khi thấy mặt cậu ấy ở trong phòng, khi tôi dậy, cậu ấy đã đi ra khỏi cửa, khi tôi ngủ, cậu ấy vừa mới trở về phòng. Để dễ hình dung, các bạn có thể xem cuộc sống của tôi là chiếc cối xoay gió, còn của cậu ấy là mô tơ quạt điện. Cách nhau đứa một trời, đứa một vực.
Đôi lúc, tôi nhắc nhở cậu ấy chăm lo cho sức khỏe của mình, đừng bán mạng làm thêm như vậy, chú ý cả chuyện học hành. Thế nhưng, đâu vẫn hoàn đó, cậu ấy vẫn như thế, kiệt sức với cuộc sống bận rộn của mình. Còn tôi, một tỷ phú thời gian chỉ biết nhìn bạn mình một cách bất lực.
Sau đó, tôi nhận ra chúng tôi khác nhau ở xuất phát điểm ban đầu. Tôi sinh ra ở một gia đình khá giả, ba mẹ yêu thương, không lo không nghĩ. Cậu ấy, lại sinh ra ở một miền quê nghèo, sống bằng gánh rau buổi sáng của mẹ, còn người cha thì chưa được nhắc tới bao giờ.
Xuất phát điểm xa nhau là thế, bằng sự nổ lực của mình, bây giờ cậu ấy đã đứng ngang hàng với tôi, cùng trở thành sinh viên của một trường danh giá. Nếu tôi còn đứng tại chỗ nhởn nhơ như bây giờ, cậu ấy rồi sẽ vượt qua tôi ở một ngày không xa.
Chính vì thế, tôi đã tìm động lực cho bản thân mình. Tôi ra ngân hàng, vay một khoản tiền để đóng học phí. Mặc kệ sự ngạc nhiên đến sững sờ của bố mẹ, tôi từ chối các khoản trợ cấp từ phía gia đình, bắt đầu đi làm thêm kiếm tiền nuôi thân.
Ban đầu, mọi thứ khó khăn hơn tôi nghĩ, không có tiền tiết kiệm, phải từ bỏ những thú vui cũ như cà phê hay món vặt linh tinh. Cuộc sống chỉ xoay vòng từ trường về nhà, rồi từ nhà đến chỗ làm thêm. Tuần đầu tiên tôi chỉ chực chờ về đến nhà là gục ngã, ngủ đến không biết trời trăng.
Thế nhưng, làm lâu rồi cũng quen dần. Tôi kiếm được khoản tiền nho nhỏ lo cho sinh hoạt phí, vì khoản vay của mình, tôi phải học hành cật lực để còn kiếm việc làm lương cao rồi trả nợ. Tôi không còn thời gian rảnh để than thở hay nghĩ vẩn vơ. Cuộc sống tuy khá mệt mỏi nhưng tràn đầy năng lượng như tôi từng mơ ước.
Bốn năm đại học, một cái vèo là qua. Bố tôi bảo tốt nghiệp rồi thì về công ty của gia đình mà làm việc. Nhưng tôi vẫn kiên trì muốn ở lại, cố gắng phấn đấu xin được một công việc đúng chuyên ngành, dùng năng lực bản thân mà đi lên.
Khi tôi về quê, bố mẹ tự hào về tôi lắm, đem khoe khắp trong nhà ngoài ngỏ, rằng tôi đã tự lập giỏi giang thế nào. Tôi đi theo nghe mà ngượng hết cả mình, bố mẹ nào biết con của họ từng là một thằng cà lơ phất phơ, ngoài ăn ra thì cũng chỉ biết ngủ.
Tôi hiện nay đã quay về công ty gia đình làm việc, giúp đỡ bố quản lý chuyện kinh doanh. Mỗi lần thấy cô chú, họ hàng chạy lo cho mấy đứa em họ một chân thực tập, tôi lại ngán ngẩm về tính thần tự giác của lũ trẻ hiện nay.
Các em không phải không giỏi, không phải năng lực kém mà chỉ đơn giản là lười, lười suy nghĩ và lười vận động. Các em xem hậu thuẫn của gia đình là lợi thế rồi cứ ỷ y mọi chuyện đã có gia đình lo. Chính vì mọi thứ diễn ra thật dễ dàng, các em tự cho bản thân thật nhiều thời gian để chơi bời và thả lỏng.
Sự hậu thuẫn của gia đình là con dao hai lưỡi, nó có thể giúp các em trôi qua thật dễ dàng lúc ban đầu nhưng đồng thời khiến các em mãi bị phụ thuộc rồi chẳng bao giờ có thể đứng vững trên đôi chân của mình.
Thành công chỉ đến với những người có chuẩn bị. Hãy nhớ điều này các bạn trẻ nhé, đừng làm tỷ phú thời gian vì thời gian một khi đã trôi qua thì không bao giờ có thể quay trở lại.