Ngay khi tốt nghiệp ra trường, tôi cũng như bao thanh niên khác, hăm hở bước sang trang mới của cuộc đời, hi vọng tràn trề về một công việc ổn định và một cuộc sống trong mơ của chính mình. Thế nhưng bao hoài bão đành bỏ lại phía sau vì tôi nhận ra một tấm bằng đẹp không phải là cái bảo hiểm đáng giá cho mình có được việc làm tốt.
Tôi tốt nghiệp năm 2013, sở hữu trong tay tấm bằng loại giỏi của một trường đại học trực thuộc quốc gia. Học trường top, có bằng đẹp nhưng tôi vẫn thất nghiệp. Ra trường 2 năm mà vẫn không tìm nổi được một công việc cho ra hồn. Bạn bè, gia đình, thậm chí là mấy cô chú hàng xóm cứ hỏi tôi miết về việc ra trường loại giỏi mà tại sao thất nghiệp, lẽ ra phải yên ổn sự nghiệp từ lâu rồi chứ. Tôi thì chỉ im lặng, nhoẻn miệng cười gượng rồi lẻn đi chỗ khác. Nhiều khi cũng chỉ thều thào được câu: “Dạ con cũng không hiểu sao không tìm ra việc làm”.
Thật ra tôi đã xin việc ở nhiều nơi nhưng đều thất bại. Tính tôi vốn nhút nhát, ngại nói trước đám đông. Ngoài việc học ra, tôi không biết mình có thể làm gì nữa. Thời sinh viên bạn bè ai cũng nói tôi có gương mặt ngầu, vì vào lớp lúc nào cũng ngồi bàn đầu nhưng không nói chuyện với ai, cả ngày chỉ cắm cổ ghi ghi chép chép, hết tiết lại về nhà, chẳng la cà hàng quán. Các bạn đồng trang lứa thì năng nổ, hoạt bát, lanh lợi tham gia hết phong trào này đến phong trào khác, chúng hết đi tình nguyện lại đi hoạt động xã hội. Nhiều lần mấy bạn trên đoàn hội rủ tôi tham gia, tôi đều né tránh với lý do ngại và bận việc học.
Rồi khi ra trường đám bạn ai cũng có nơi gửi gắm thì tôi vẫn long đong tìm việc khắp nơi. 2 năm ra trường không có việc làm, tôi sống nhờ bố mẹ khiến tôi thấy thất vọng và chán chường cuộc đời này vô cùng. Tôi từng có ý định đi học cao học để mong nhà trường sẽ giữ tôi lại làm giảng viên, nhưng rồi tôi ngán ngẩm với tiền học mà lại nghĩ đến việc chưa chắc học xong sẽ như mình mong muốn nên thôi.
Thế là hành trình xin việc lại tiếp nối qua từng ngày, từng tháng. Có lúc tôi hi vọng nhiều lắm, nhưng rồi lại bị từ chối, lại bị người ta lắc đầu vì họ nghĩ tôi là sinh viên mới ra trường, không có kinh nghiệm. Họ lại không muốn đào tạo lại vì dù xin đúng công việc chuyên ngành nhưng tôi lại chưa từng đi làm qua, kiến thức chỉ toàn lý thuyết, chưa tiếp xúc qua giấy tờ, chứng từ gì nên họ không muốn cho cơ hội.
Tôi cũng từng xin làm những công việc khác, trái ngành để tìm cơ hội nhưng cũng thất bại. Lúc đi phỏng vấn, kiến thức trong sách vở giúp tôi tự tin trả lời các câu hỏi trôi chảy lắm. Nhưng khi người phỏng vấn yêu cầu giải quyết tình huống thì tôi lại không làm được. Họ nói những kỹ năng bổ trợ khác như tư vấn, giao tiếp với khách hàng tôi hoàn toàn không có nên nghĩ tôi không thích nghi nổi với công việc. Thế là tình trạng của tôi đâu lại hoàn đấy, lại về cảnh thất nghiệp.
Bây giờ thì tôi được ba mẹ cho một số vốn mở một cửa hàng bán sinh tố, nước ép trái cây trước nhà. Thu nhập ngày qua ngày cũng khá bấp bênh, không ổn định. Tôi cũng cố gắng tham gia vài khóa học kỹ năng mềm, ôn lại tiếng Anh, vi tính để mong có ngày tìm được một việc làm ổn định để nuôi thân và không khiến ba mẹ lo lắng cho tôi nữa. Nếu như tôi sớm tự định hướng cho mình những việc cần làm từ khi còn là sinh viên, rèn luyện kỹ năng phục vụ công việc sau này thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn bây giờ rồi.
Chia sẻ từ độc giả Minh Tâm