Không ít người chọn cho mình sự “im lặng” khi bước chân vào môi trường công sở. Tôi cũng vậy. Nhưng trong cái môi trường quá ư phức tạp ấy, im lặng đôi khi chẳng phải là vàng…
Im lặng có phải là vàng khi đi làm?
Trước khi đi làm, tôi đã được chị gái “huấn luyện” về những điều cần tránh nơi công sở. Chị gái tôi đã phán một câu xanh rờn thế này: “Ở công ty, việc của ai người đó làm, mình cũng lo việc của mình, đừng huyên thuyên rồi lại lỡ chuốc họa vào thân. Chẳng biết trước được tai họa từ đâu rơi xuống đâu em à!”.
Tôi gật gù đồng ý với lời nói đó. Tính tôi cũng khá lành, từ khi đi học cũng không muốn bon chen nhiều huống gì là khi gia nhập vào môi trường công sở. Tôi biết cái “xứ sở” ấy lắm điều phiền phức qua những câu chuyện mà chị tôi hay kể. Vả lại, chị tôi hơn tôi những 8 tuổi – đủ từng trải để chia sẻ kinh nghiệm với tôi, cho tôi biết đâu là điều nên và không nên làm.
Trong tưởng tượng của tôi, công sở là nơi nghiêm túc cực kỳ, mỗi người sẽ lo làm việc của mình và đối xử với nhau một cách xã giao, hết ngày thì ai về nhà nấy. Chính vì thế, tôi chẳng có hứng thú gì với việc ngồi 8 tiếng trên công ty, đi làm như một thứ trách nhiệm mà tôi phải thực hiện cho chính bản thân mình. Và chị tôi, chính là chất xúc tác chính khiến tôi có cái suy nghĩ chán đời đó…
Hiện thực khác biệt so với tưởng tượng
Thế nhưng, ngày đầu tiên bước chân vào công ty, tôi bị bối rối nhẹ vì những gì xảy ra trái ngược hoàn toàn với những gì tôi được nghe từ chị gái mình. Tất thảy mọi người trong công ty, từ già đến trẻ hầu như ai cũng vui vẻ, niềm nở và ngày đầu tiên đi làm, tôi thấy họ tương tác với nhau rất tích cực. Cũng ngay hôm đóm anh sếp của tôi ra chỉ thị cả bộ phận sẽ “làm một bữa ra trò” mừng nhân viên mới.
Vào làm cùng thời điểm với tôi cũng là một bạn nữ cùng tuổi, tên Linh. Linh có khuôn mặt tươi, xinh xắn và hoạt bát hơn tôi nhiều. Ngày đầu tiên, bạn ấy đã có thể nói chuyện được với mọi người trong bộ phận, còn tôi thì cứ… im lặng và đứng sau câu chuyện của mọi người. Kết thúc một ngày dài làm việc, tôi về nhà cứ tâm trạng lo lắng, bất an.
Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, tôi vẫn cứ im thin thít, cười cười khi ai đó bắt chuyện với mình. Tôi biết điều này chẳng hề ổn chút nào. Rồi mọi người sẽ dần chẳng muốn trò chuyện cùng tôi nữa. Rồi tôi sẽ trở thành một “kẻ thừa” trong môi trường công sở này. Cái suy nghĩ sẽ trở thành kẻ thừa khiến tôi rùng mình lo sợ.
Tại sao Linh làm được, còn tôi thì không? Vì tôi nhát, vì tôi khó gần, vì tôi thích thu mình lại. Đúng, đúng là tôi có tính cách đó. Nhưng liệu khi một tính cách chợt đi ngược với đám đông, tôi vẫn cứ cố chấp giữ lại vì đó là bản tính, là con người mình? Tất nhiên là không, đến bản thân tôi còn chẳng muốn tiếp xúc với một người như thế nữa là… Tôi phải thay đổi, một thứ động lực vô hình nào đó khiến tôi nhận thức và quyết tâm thay đổi. Tương lai của tôi nằm trên những đổi thay của tôi ngay từ bây giờ.
Thế đấy! Im lặng đôi khi không phải là vàng. Nhất là khi im lặng trở thành bản tính của một ai đó. Im lặng đôi khi sẽ khiến cho một mối quan hệ nào đó trở nên khó khăn hơn, sự thích nghi với mọi thứ chậm chạp, bế tắc hơn. Bản tính im lặng sẽ cản bước tương lai của bạn. Sau một vài tháng học cách “tụ tập” với mọi người, tham gia vào nhiều câu chuyện môi trường công sở hơn, tôi đã xích lại gần với mọi người. Điều đó thật tuyệt. Tôi đã có thể đi làm với tâm trạng thoải mái, vui vẻ. Đã có thể nhờ đến sự giúp đỡ khi gặp khó khăn. Đã có thể cùng chia ngọt sẻ bùi với đồng nghiệp.
Tôi đã làm được. Còn bạn thì sao?