Cầm trong tay tấm bằng đại học loại khá, không giỏi ngoại ngữ, chiều cao khiêm tốn 1m50, tôi thật sự nghĩ rằng mình làm gì có cửa vào làm việc trong một công ty lớn nào đó. Một lần bạn bè rủ nộp hồ sơ ứng tuyển vào một công ty top đầu tại thành phố, tôi cũng liều gửi hồ sơ đi nhưng trong lòng không có nhiều hy vọng mình sẽ được chọn.
Tôi phải trải qua 3 vòng phỏng vấn khác nhau. Vòng phỏng vấn nhóm và làm bài test tôi đều qua được. Cuối cùng là đến vòng phỏng vấn trực tiếp. Người phỏng vấn tôi giới thiệu anh ta là 9X nhưng trông có vẻ già hơn so với tuổi thật. Cũng phải, làm công ty lớn, môi trường cạnh tranh và áp lực dữ dội thì không già mới lạ. Buổi phỏng vấn diễn ra khá lâu nhưng suôn sẻ. Dù bị chất vấn tới tấp, nhưng sự bình tĩnh và trả lời đúng trọng tâm đã giúp tôi được nhận vào làm.
Vào công ty ngay thời điểm sóng gió nhất, tôi chọn ở lại thay vì ra đi như người khác. Bởi tôi không chắc mình sẽ thành công khi tìm kiếm một việc làm khác. Huống hồ chi công ty này thuộc top đầu trong ngành. 2 năm qua, tôi chứng kiến nhiều biến động của nơi đây, từ thay đổi quy trình, thay đổi CEO đến thay đổi luôn chế độ đãi ngộ. Ban đầu còn khó chịu và tỏ thái độ không muốn thích nghi, nhưng lâu dần tôi nghĩ mình phải tập làm quen với những việc như thế.
Vào làm việc được 6 tháng thì tôi bị chuyển sang một bộ phận khác. Công việc, trách nhiệm quả thật rất khủng khiếp và nặng nề. Tôi luôn làm việc trong tình trạng nơm nớp, lo sợ. Nhưng làm cho công ty lớn thì phải chịu. Doanh nghiệp có bao giờ là thứ đơn giản đâu.
Những thứ không quen thì cũng bắt buộc phải quen nếu không muốn bị đuổi việc. Nhất là trong vấn đề tiếp thu cái mới. Dù bỡ ngỡ đến đâu, thì ngay lập tức cũng phải cố thích nghi, hay chậm nhất là hôm sau đi làm phải thích nghi cho bằng được. Khó khăn này chồng lên khó khăn khác, quy trình cũ chưa ổn thì hệ thống mới lại được ban xuống. Nhiều đồng nghiệp của tôi chịu không nổi nữa nên xin nghỉ, tìm việc làm khác. Tôi không thấy làm lạ. Khi làm việc mà mọi thứ ở trên ban xuống lại thay đổi quá nhiều, quá liên tục thì cũng như rót nhiều nước vào một cái ly, tràn ly là cái chắc.
Riêng tôi vẫn quyết định ở lại. Không phải vì tôi giỏi hay mạnh mẽ, đơn giản vì tôi chỉ là một đứa sinh viên mới ra trường, nghỉ việc ở đây rồi tôi không biết mình có cơ hội chọn lựa nữa hay không. Tôi sợ mình không chịu đựng nổi thất bại. Thế là tôi cố chai sạn với những áp lực, về nhà lúc 7-8 giờ tối, hì hụp dưới đống hồ sơ chất cao, không ăn, không ngủ mà chiến tới cùng thay vì để cho đầu óc trống rỗng, nước mắt chực trào như trước.
Làm việc stress đến nỗi tôi lúc nào cũng lầm lũi như bóng ma đi đi về về. Nhiều lúc nằm ngủ mà cũng mơ thấy bị khách hàng chửi, bị sếp la. Những lúc như thế tôi thấy mình giỏi chịu đựng và trưởng thành hơn, vì phải cố tìm khách khắc phục và giải quyết vấn đề. Đi qua dần những ngày khó khăn ban đầu, tôi không còn là cô nhóc sinh viên lo sợ đủ thứ mà đã bản lĩnh hơn với đời, với nghề.
Động lực lôi kéo tôi ở lại, tiếp tục gắn bó chính là sếp của tôi. Anh ấy trẻ, có thể cách giải quyết vấn đề còn nhiều hạn chế. Nhưng anh luôn khuyên răn những lúc chúng tôi bất mãn, khóc lóc, cùng chúng tôi đi gặp khách hàng, chỉ bảo từng vấn đề đầu tiên,…Anh chính là người thầy, người anh lớn của cuộc đời tôi.
Đến nay, tôi thấy hài lòng với công việc hiện tại, với môi trường năng động, chuyên nghiệp cùng những tư duy rất trẻ, rất mới. Tôi hài lòng khi có một lãnh đạo tình cảm, gắn bó và sống chết cùng chúng tôi. Mọi việc trên đời luôn có những ý nghĩa nhất định. Tôi nghĩ các bạn hãy trân trọng những việc đi qua. Từng điều nhỏ nhất bạn làm hôm nay, sẽ góp nhặt những viên đá nhỏ để xây dựng nên tương lai.
Chia sẻ của Giang