Năm 2013, tôi tốt nghiệp đại học. Cứ tưởng sẽ có một sự nghiệp sáng giá trong ngành Sale hay Quản trị kinh doanh nhưng tìm không được việc. Thất nghiệp làm tôi thấy học đại học, vay tiền đóng học phí, ra trường đúng hạn cũng chẳng tìm được việc nhanh hơn ai. Ra trường rồi thì xuất phát điểm ai cũng như nhau. Tôi nhận ra một tấm bằng cử nhân là không hề đủ. Nó không hề giúp tôi bước qua mọi cánh cửa của các công ty mà tôi mong muốn. Tôi bắt đầu sự nghiệp giáo dục bản thân lại từ đầu, tự bồi dưỡng những thói quen tốt, kỹ năng mới để gia tăng cơ hội chạm tay với công việc trong mơ.
Tôi lao vào đọc và tìm sách mới về kinh doanh, công nghệ và marketing. Tôi nhận giúp 2 đứa học sinh cấp ba ôn thi đại học để kiếm vài đồng sống sót qua mỗi tháng. Nhiều cuốn sách giá khá chua, tôi ngại chi tiền nên cứ có thời gian là tôi lại ngồi lì ở nhà sách. Tôi đọc đến khi mệt thì về nhà. Trước đây tôi không siêng năng, chăm chỉ như thế đâu. Nhưng cũng phải cám ơn sự thất nghiệp đã dạy tôi biết tiết kiệm để chi tiêu. Muốn đạt được thứ gì đó phải trải qua khó khăn, thử thách.
Một lần tham dự hội thảo về lĩnh vực Marketing, tôi gặp lại thầy trưởng khoa. Thầy hỏi tôi hiện đã đi làm chưa. Tôi thành thật kể tình trạng của mình cho thầy nghe. Hai thầy trò nói chuyện cùng nhau khá lâu. Lúc về, thầy dặn tôi rằng thái độ còn quan trọng hơn bằng cấp và cả mối quan hệ. Thầy nói thầy tin tưởng tôi dù tôi không chắc có dám tin vào chính mình hay không nữa.
Tôi có thằng bạn làm IT cho một công ty thiết bị số. Tôi hỏi nó có việc gì giới thiệu cho tôi không. Nó nói anh họ nó làm tuyển dụng cho một hãng điện máy lớn, đang tìm một chỗ nhân viên bán hàng. Thế là tôi nộp đơn vào. Tầm 2 tuần sau mới có người gọi tôi đến phỏng vấn. Họ nói tôi thiếu kinh nghiệm nhưng cho tôi thử việc 1 tháng. Tôi mừng lắm. Tôi nghĩ nếu cố gắng làm tốt, vượt chỉ tiêu thì sẽ trở thành nhân viên chính thức. Làm hết một tháng thì tôi được anh quản lý gọi vào văn phòng. Tôi thật sự nghĩ mình sẽ được thông báo trở thành nhân viên chính thức, được quản lý khen vì tôi biểu hiện khá tốt. Nào ngờ lại được thông báo là công ty thay đổi nhân sự, team sale phải xây dựng lại nên vị trí của tôi bị xóa sổ. Anh quản lý cố gắng giải thích cho tôi hiểu là tôi mất việc không phải do tôi không tốt. Nhưng tôi thì thất vọng dữ lắm.
Tôi mất vài ngày để trấn an mình và nhủ rằng mình phải tiếp tục, dù rất chán nản cho cái sự chông chênh vô định và mất phương hướng này. Tôi cảm thấy mình không hề may mắn và lại trách cuộc đời luôn đưa đẩy tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn tìm kiếm, vẫn tin tưởng rằng biết đâu đây là lần cuối cùng chấm dứt thời gian thất nghiệp của mình. Tôi tìm thấy một công ty đang tìm kiếm thực tập PR, mặc dù trước đây chưa bao giờ được trải nghiệm công việc này và cũng không thật sự thích công việc này. Nhưng cảm giác cứ như mình bị đẩy vô đường cùng vậy, không còn muốn kén cá chọn canh nữa, chỉ cần nó cùng nằm trong khối ngành mình học, cùng là một mảng gì đó mình biết, thì làm cũng chẳng sao cả. Tôi tiếp tục nộp đơn nhưng hy vọng thì lại giảm đi một nửa. Nghĩ về con đường phía trước quá khó khăn, tôi cũng tự an ủi mình chỉnh sửa lại hồ sơ xin việc, tìm đến địa chỉ công ty và quyết định nộp trực tiếp cho nhà tuyển dụng và không cho phép bản thân mình cảm thấy chán nản quá nhiều. Và tôi không ngờ chính giây phút đó đã thay đổi cuộc đời tôi. Có lẽ bạn sẽ không tin, nhưng đến một lúc nào đó cuộc đời sẽ mỉm cười với bạn với những nỗ lực, với sự kiên trì của bạn bằng một tình huống nào đó rất bất ngờ, rất đơn giản. Người ta gọi đó là cái duyên. Khi nỗ lực của bạn vẫn còn, tôi tin cái duyên cũng sẽ vẫn còn. Dù thời gian là bao lâu, nhưng một điều mà tôi học được đó là nếu giây phút đó tôi bỏ cuộc, tôi nằm dài ở nhà oán than số phận của mình thì liệu tôi có thể đặt viên gạch nền tảng đầu tiên để có thể trở thành một chuyên viên PR cho công đó như ngày hôm nay hay không. Càng làm nhiều, càng muốn trau dồi, lại càng thấy thích cái nghề mà tôi từng nghĩ rằng mình chẳng có nhiều sự thú vị với nó. Đó là trải nghiệm của một tuổi trẻ. Cũng là hành trình tình cờ nghề xô đẩy vào tôi, và tôi tìm cách xô mình vào nghề bằng chính sự kiên cường cuối cùng của mình. Tôi luôn tin tưởng rằng, không có chuyện gì xấu kéo dài mãi mãi. Mọi chuyện đều mang tính tạm thời chỉ cần bản thân không ngừng cố gắng, tin tưởng và mạnh mẽ tiếp tục những điều mình mong muốn.
Tôi mất vài ngày để trấn an mình và nhủ rằng mình phải tiếp tục, không còn đường lùi nữa. Tôi lên mạng tìm việc. Thấy một công ty đang tìm kiếm thực tập PR, tôi thấy mình có kinh nghiệm mảng này nên nộp hồ sơ. Tôi chuẩn bị luôn một bộ hồ sơ tìm việc, tìm đến địa chỉ công ty để nộp trực tiếp cho người tuyển dụng. Tôi còn nhận được danh thiếp của người đã nhận hồ sơ của tôi.
Và tôi không thể ngờ giây phút ấy đã làm thay đổi cuộc đời mình. Tôi giờ là Giám sát bán hàng và chiến lược cho công ty đó. Điều mà tôi học được sau những thách thức đó chính là phải học không ngừng nghỉ và luôn chủ động trong việc tìm kiếm. Nhưng bài học quan trọng nhất của một sinh viên thất nghiệp là mọi chuyện chỉ là tạm thời, dù nó tốt hay xấu thế nào cũng sẽ không kéo dài mãi.
Nhiều người có sẵn yếu tố để thành công như khát vọng, ý chí học tập. Ý chí sẽ thúc đẩy người ta vươn lên. Họ chỉ cần tin tưởng vào quá trình mà thôi. Thông thường, tin tưởng là yếu tố đưa ta tới những cơ hội tuyệt vời lại là việc khó khăn và không phải ai cũng làm được vì đôi khi rất khó để ai đó dễ dàng bước qua được thử thách của cuộc sống. Đến đây thì bạn đã hiểu, tấm bằng đại học không bao giờ đủ để bước chân ra đời, mà bước chân ra đời cần nhiều hơn là nỗ lực, là cố gắng và cả một niềm tin không bao giờ lụi tắt vào chính bản thân mình.
Chia sẻ từ độc giả An An