Trước khi lên cấp 3, tôi học không đến nỗi tệ, thành tích luôn ở mức khá. Đến khi lên cấp 3, việc học dường như chỉ còn là việc “bơi” giữa đống kiến thức bao la như nước biển. Tôi học hành lúc nào cũng đứng cuối lớp. Nhiều khi tôi không tin mình lại dốt hơn các bạn, nhưng tôi phát hiện mình học mà chẳng hiểu gì cả.
Ba mẹ tôi thường nói rằng kết quả học tập không tốt cũng không sao, miễn là làm người tử tế, phẩm hạnh không tệ là tốt rồi. Ba mẹ tôi khá dễ tính, luôn để tôi phát triển tự nhiên. Họ không hề thúc ép việc học hành để gây cho tôi áp lực. Ba mẹ thường nói với hàng xóm rằng chỉ cần tôi khỏe mạnh, ngoan ngoãn và có suy nghĩ độc lập thì không trông mong gì hơn nữa. Vài lần cô chủ nhiệm than phiền về việc học của tôi. Cô bảo mẹ thúc ép tôi học tập, mẹ tôi chỉ cười trừ và nói: “Nếu kết quả học tập không tốt, điều đó có nghĩa là nó không phù hợp với con đường học vấn”.
Sau khi tốt nghiệp phổ thông, tôi rất có hứng thú với ngành Nhà hàng – Khách sạn nên chọn một trường đại học có dạy lĩnh vực này. Tuy rằng đó không phải là trường chính quy hay lấy điểm cao gì nhưng tôi rất cố gắng để học. Vì tôi biết mình không giỏi bằng ai. Không hiểu sao tôi học ngày học đêm mà không hề thấy khổ sở như thời gian ngụp lặn ở cấp 3. Vì học phí không hề dễ chịu, tôi không muốn phí tiền của ba mẹ nên tự thúc ép bản thân phải chăm chỉ hơn.
Tôi vừa đi học, vừa tìm việc làm thêm để tích lũy thêm kinh nghiệm. Khi đó tôi bắt đầu có ý định đi du học. Tôi nhớ thời gian đó tôi làm 2 công việc cùng lúc. Có tiết thì đến trường, không có tiết thì cứ sáng phục vụ khách sạn, tối thì phục vụ tiệc cưới ở nhà hàng. Bao nhiêu tiền làm được tôi tiết kiệm hết mức có thể. Làm việc tối tăm mặt mũi có bữa thì về nhà lúc 1h, sáng 7h lại phải đến trường. 4 năm dài ròng rã, ngày tôi lấy được tấm bằng cử nhân cũng là lúc số tiền tiết kiệm cũng kha khá. Hành trình tuy vất vả nhưng tôi nghĩ xứng đáng. Và tôi khoác ba lô sang Singapore du học.
Tôi còn nhớ rất rõ cái lần tôi gọi điện cho mẹ báo là có một công ty bên Singapore mời tôi về làm việc, mức lương đổi ra tiền Việt Nam cũng khoảng 100 triệu đồng, ba mẹ tôi mừng lắm. Họ hỏi han tôi liên tục. Đến bây giờ đã 3 năm, chuyện đó tôi cũng ngỡ như mới ngày hôm qua.
Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình và muốn nói với các bạn trẻ rằng việc bạn học không giỏi ở trường cũng không sao cả. Các bậc cha mẹ cũng đừng vì con mình thua kém bạn bè mà tỏ vẻ không hài lòng. Ai cũng đều có sở trường và sở đoản, cho dù bạn không mạnh ở điểm này nhưng cũng có điểm mạnh khác chờ bạn phát huy. Từng đứng cuối lớp nhưng tôi kiếm được 100 triệu mỗi tháng, bạn cũng có thể giỏi hơn tôi và kiếm được nhiều hơn. Quan trọng là các bạn biết bản thân mình giỏi gì và không giỏi gì và cố gắng, chắc chắn sẽ có ngày thành công.
Chia sẻ từ độc giả Phan Nguyên