Nhiều người trong chúng ta chỉ biết sống và chạy theo tham vọng của mình. Họ không có thời gian dành cho gia đình, người thân. Không biết mang lại niềm vui, niềm hạnh phúc những người xung quanh. Rất nhiều người vì tham vọng cá nhân mà đánh mất chính mình. Làm nên nhiều việc khiến những người xung quanh đau khổ và bị tổn thương.
Bất kỳ ai trong chúng ta cũng có tham vọng, người tham vọng trong công danh sự nghiệp, người tham vọng trong cuộc sống gia đình. Có người vì tham vọng giàu có mà không từ thủ đoạn. Nhưng cho dù đã đạt được mọi thứ đi nữa, liệu cái giá ta phải trả, những điều mà ta đánh đổi có đáng hay không?
Không ai sống mà không có những tham vọng của riêng mình, nhưng đừng vì tham vọng mà biến cuộc sống của mình và những người xung quanh trở nên đau khổ hơn, xa cách hơn. Có những tham vọng rất đẹp, có những tham vọng ăn mòn tâm hồn của con người.
Tôi từng là một người đầy tham vọng. Tôi thích tiền, yêu sự nổi tiếng, tôi muốn được mọi người biết đến như một doanh nhân thành công. Ngay từ khi còn học đại học, tôi đã chuẩn bị mọi thứ cho tương lai của mình. Tôi tích cực tham gia các cuộc thi tìm kiếm doanh nhân trẻ, thông qua đó xin được liên lạc của rất nhiều người trong ngành. Tôi là con cưng trong mắt thầy cô, là một học sinh giỏi toàn diện. Nhờ họ nâng đỡ, tôi gần như dùng mọi thủ đoạn để có được những cơ hội thực tập đầu tiên, rồi công việc chính thức sau này.
Nhưng thay vào đó, tôi không có một người bạn thật sự cho mình. Tôi khinh thường bạn bè, nhìn họ miệt mài học tập, tận hưởng niềm vui đến trường kết bạn lại thấy họ thật yếu đuối và thất bại. Suốt bốn năm đại học, bạn bè tôi có chỉ là tạm thời, chúng tôi gặp nhau vì một mục tiêu rồi khi kết thúc, chúng tôi lại tách ra. Cứ như vậy suốt bốn năm, tôi cắm đầu chạy về phía mục tiêu rồi bỏ qua những thứ đáng trân trọng bên cạnh.
Bây giờ, tôi đã là quản lý cấp cao của một công ty nước ngoài, lương tháng ngàn đô. Nhưng khi đã được mọi thứ mình mong muốn, tôi chợt nhận ra tôi chẳng thể chia sẻ điều này với bất kì ai. Bạn bè không có, người thân ở xa, những ngày nghỉ lễ, nhìn bạn bè đăng ảnh đi chơi cùng gia đình, cùng bạn bè, tôi lại thấy xót xa đến phát khóc.
Những lúc cô đơn, tôi lại nhớ về những cuộc tính chóng vánh của mình. Người đàn ông đầu tiên, tôi yêu trên giảng đường đại học. Tôi chê anh nghèo, tôi chê anh không có chí tiến thủ. Người thứ hai, thứ ba ngày càng giàu hơn, càng có địa vị xã hội nhưng thứ gọi là tính yêu lại trở nên nhỏ bé đến kì lạ, mà phải chăng chỉ đơn thuần là lợi dụng nhau hay chạy theo dục vọng nhất thời.
Hối hận ở tuổi 35, quá muộn cho những thứ tôi bỏ qua. Thanh xuân của tôi là chuỗi ngày chạy theo danh vọng, bất chấp thủ đoạn để leo lên. Tuổi trẻ của tôi là những ngày giành giật đấu đá, nghi kị lẫn nhau, lợi dụng lẫn nhau. Chẳng có gì đáng để nhớ, chẳng có gì đáng để được xem là kỷ niệm. Những gì tôi có hiện tại chỉ là những đồng tiền hôi hám, danh tiếng hòa nhoáng, sự kính ngưỡng của những người xa lạ và tâm hồn mục nát khô cằn.
Hãy thực hiện tham vọng của bạn khi nó mang đến những lợi ích thiết thực cho bạn và những người xung quanh. Hãy để nó mang đến một ý nghĩa nào đó với họ để khi bạn thực hiện được điều đó bạn sẽ nhận lại được hạnh phúc gấp bội phần. Đừng bao giờ biến tham vọng của mình thành nguyên nhân gây ra nhiều tổn thất cho người khác. Hãy thực hiện nó bằng phương pháp trong sạch và lành mạnh, ít nhất để bạn không bị ám ảnh và day dứt sau này, bạn nhé!
Chia sẻ từ độc giả T.Y