Cuộc sống của tôi bắt đầu với một ly cà phê vội buổi sáng và kết thúc bằng một Email gửi cho đối tác nước ngoài. Cứ như vậy, một vòng tròn cứ lặp đi lặp lại và nó, thần kì sao, đã vận hành được tròn 10 năm.
Khi mới tốt nghiệp, tôi đã xác định mình sẽ làm thuê, làm công ăn lương, đầu tháng bia bọt cuối tháng húp mì, tôi vẫn đinh ninh cuộc sống như vậy là tuyệt vời nhất. Sau đó, tôi lập gia đình, các quỹ to, quỹ nhỏ cứ thế mà được lập ra. Ừ thì phải dành tiền mua nhà, tiền cho bảo hiểm, tiền cho các con, cứ như thế mọi thứ lại đi vào nguyên tắc mà chỉ có đàn ông có vợ mới có thể “thấu cảm”.
Lương của tôi không thấp, ở vị trí quản lý khu vực. Tiền tôi kiếm được khá dư dả, trừ luôn các khoản rượu chè mà người ta gọi là “quỹ đen”, vợ chồng tôi cũng tiết kiệm được một khoản kha khá đủ để chúng tôi thoải mái chi trả cho cuộc sống sau này.
Thế rồi, vào một ngày đẹp trời, vợ tôi mang về một thùng đầy… giun. Và nó bắt đầu cho một chuỗi ngày đen tối.
Chúng tôi quyết định chuyển nhà về quê để bắt đầu chuỗi này nuôi giun kiếm sống của mình. Từ một doanh nhân áo vest lịch thiệp, tôi bắt đầu lại từ đầu với đôi ủng và cái cuốc, ngày ngày chăm sóc cho những vị tổ tông mang tên “Trùn quế”.
Ban đầu, tôi nản đến phát bực. Mỗi buổi sáng, tôi chỉ muốn được nghe lại tiếng còi xe inh ỏi của phố xá Sài Gòn – thứ mà tôi từng ghét cay ghét đắng. Tôi nhớ hương cà phê của quán cà phê trước công ty, nhớ những buổi chơi thâu đêm cùng đồng nghiệp cũ, tôi nhớ hai đứa con nhỏ vì phải đi học nên chỉ có thể ở với ông bà.
Tôi liên tục suy nghĩ, liệu những gì mình bỏ ra có đáng hay không. Mỗi khi đối mặt với thất bại, tôi lại tự hỏi liệu đây có phải là sai lầm. Nhưng dù như thế nào, tôi vẫn phải tiếp tục đi trên con đường mà mình đã chọn.
Thông qua kinh nghiệm và vốn tích lũy bấy lâu của gia đình, tôi cũng dần dần kiếm được đồng lợi nhuận đầu tiên. Một ngày, tôi và vợ chạy đôn chạy đáo khắp nơi, có khi cả ngày hai vợ chồng không nói được với nhau câu nào. Nhưng rồi, khi công ty bắt đầu khởi sắc đi lên, chúng tôi biết được lựa chọn trước đó là chính xác.
Khởi nghiệp, đối với tôi, rất khó. Nó không đơn giản là chỉ cần nghị lực như báo đài vẫn liên tục đưa tin. Tiền người khác không dễ lấy, cũng như tiền của bản thân cũng khó mà khiến nó sinh lời. Điều tiên quyết mà một người khởi nghiệp cần, là kinh nghiệm cũng như cái nhìn tổng thể về thị trường mà bạn chọn làm mục tiêu.
Sau đó chính là quyết tâm đi đến cuối cùng “Do what you love – Love what you do”. Chỉ khi bạn dũng cảm thử và quyết tâm đi đến cùng, bạn mới có thể khởi nghiệp thành công. Đừng dành thời gian để suy nghĩ hay hối hận về những quyết định trước đây. Hãy dành từng phút giày quý báu ấy để suy nghĩ cách để giải quyết vấn đề của mình.
Khi công việc đã đi vào quỹ đạo, tôi mở một văn phòng đại diện ở Sài Gòn rồi chuyển nhà lên lại thành phố. Cuộc sống của tôi cũng như trước nhưng một lặp đi lặp lại như trước đây, tôi bắt đầu mỗi ngày bằng việc tự tay pha cho mình một ly cà phê sáng, chở con đi học rồi xem báo cáo sản xuất gửi từ nhà máy lên. Buổi tối, tôi dành những giờ cuối ngày để đọc một quyển sách và suy nghĩ xem công ty tôi còn có thể mở rộng ra ở mảng nào.
Cuộc sống làm thuê khác với làm chủ. Nhưng nếu muốn bắt đầu làm chủ bạn cần phải biết được, suy nghĩ của một người làm thuê thế nào. Đừng bắt đầu bằng việc chạy, hãy bắt đầu bằng cách tập đứng và phải đứng thật vững trên đôi chân của mình.