Tôi đứng nhìn mưa rơi với tình trạng không còn việc làm trong tay. Nhưng tất cả giờ là dĩ vãng rồi. Tôi nghĩ mình đã quyết định đúng. Ra đi chỉ là việc sớm muộn mà thôi. Vì tôi chưa từng nghĩ mình có thể gắn bó lâu dài cùng công việc này với một ông sếp như thế. Đúng vậy, người ta rời bỏ sếp chứ không phải rời bỏ công ty.
Gặp khó khăn với sếp
2 tháng trước, tôi lúc đó là một nhân viên làm ở vị trí telesale, và đó là công việc tôi tìm được sau 4 tháng tốt nghiệp ra trường mà không có việc. Qua giai đoạn thử việc, cứ nghĩ mình thoát cảnh thất nghiệp rồi, nào ngờ chuyện đời không như mình nghĩ.
Tôi vốn được mọi người nhận xét là thông minh, lanh lợi, ăn nói thẳng thắn và chẳng sợ mít lòng. Còn sếp của tôi lại là một người vô cùng lạnh lùng. Tôi chưa từng thấy anh ta cười bao giờ. Đồng nghiệp xung quanh cũng nói anh ta chưa bao giờ động viên cấp dưới được lấy một câu, không bao giờ trò chuyện với đồng nghiệp như những người bạn. Cũng phải thôi, anh ta là sếp mà. Sếp toàn nói với chúng tôi về công việc, nói về cách làm sao tăng lợi nhuận, tăng số đơn hàng, và đôi khi nó khá cực đoan và khiến chúng tôi khó chịu trong lòng.
Tôi sống ở Sài Gòn một mình. Thuê một căn nhà trọ cùng vài người bạn học chung đại học để ở lại. Ba mẹ thì ở ngoài Khánh Hòa. Dù gia đình khá giả, nhưng tôi vẫn đi làm trong Nam để tự tìm cơ hội. Khoảng 2 tháng trước, ba tôi ở quê bị bệnh. Nhưng mẹ gọi lên bảo về gấp nhưng không nói rõ bệnh tình của ba khiến tôi càng lo lắng. Thế là tôi xin nghỉ phép 1 tuần về Khánh Hòa. Đến xin sếp nghỉ thì sếp khó chịu ra mặt, tỏ vẻ không muốn cho nghỉ lâu như vậy vì đơn hàng rất nhiều, sợ không đủ người. Nhưng cuối cùng thì sếp cũng chấp nhận và bảo tôi nếu có thể thì lên sớm.
Ức chế vì sếp
Khoảng thời gian ở quê, đồng nghiệp trong văn phòng cứ nhắn tin nói tôi mau lên thành phố, vì công việc thì nhiều, họ bị sếp bắt làm luôn phần công việc của tôi. Với tính cách của sếp mình, tôi cũng sớm đoán ra được. Vì suốt cả tuần sếp cứ gửi email hối thúc tôi sớm trở lại làm việc.
Nhưng điều làm tôi ức chế nhất là sếp không hề quan tâm đến tình trạng của tôi, không có lấy một lời hỏi han ba tôi mà cứ lo sợ công ty không đủ người làm, sẽ mất nhiều đơn hàng. Thế là việc gì đến cũng đến, tôi đi làm trở lại nhưng với một thái độ bất mãn.
Hôm đó tôi nhận được cuộc gọi của một vị khách đã đặt hàng và nhận hàng. Khách gọi đến phàn nàn về chất lượng sản phẩm, yêu cầu được hoàn trả tiền. Thế là tôi giải thích là khách nhận hàng rồi thì không được đổi trả, vì khi giao hàng có cho xem hàng, khách xem thấy được rồi mới nhận. Ấy thế mà vị khách cứ to tiếng và nói những lời khó nghe. Tôi lặp lại không biết bao nhiêu lần là bên tôi đã tiếp nhận thông tin và sẽ phản hồi lại sớm nhất, nhưng vị khách đó không chịu. Tôi quá mệt mỏi nên cãi lại và cúp máy luôn.
Sếp của tôi nghe được nên chỉnh tôi ngay. Tôi lớn tiếng cãi lại là do khách sai chứ không phải tôi sai, với lại do khách lớn tiếng trước. Thế nhưng sếp không nghe và nạt tôi trước mặt đồng nghiệp khác. Tôi tiếp tục đôi co và cuối cùng thì sếp quyết định đuổi việc tôi. Không do dự vì giọt nước đã tràn ly, tôi thu dọn và rời văn phòng luôn.
Chuyện xảy ra cách đây 2 tháng trước. Thế nhưng tôi cứ ngỡ là mới hôm qua. Không phải vì tôi hối hận, nhưng đến bây giờ tôi vẫn không thể quên sự việc của ngày hôm đó. Đến nằm mơ tôi cũng chưa từng nghĩ mình có gan cãi lại ông chủ chỗ mình làm, có gan xếp dọn đồ đạc nhanh chóng và rời văn phòng mà mặt không hề biến sắc. Hôm đó trời mưa, mưa to lắm. Và tôi cũng chưa từng nghĩ tôi sẽ đứng nhìn mưa rơi với tình trạng không còn việc làm trong tay. Nhưng tất cả giờ là dĩ vãng rồi. Tôi nghĩ mình đã quyết định đúng. Ra đi chỉ là việc sớm muộn mà thôi. Vì tôi chưa từng nghĩ mình có thể gắn bó lâu dài cùng công việc này với một ông sếp như thế.
Chia sẻ của T.Lam