Không có định hướng cho bản thân, tôi buồn chán chẳng biết làm gì
Bước vào năm 4, năm cuối cùng của cuộc đời sinh viên, tôi chán chường vì không biết mình có thể làm việc gì khi ra trường. Lúc trước vì một biến cố đáng tiếc tôi thi rớt đại học, không muốn ba mẹ buồn nên tôi nộp nguyện vọng 2 vào một trường tầm trung, chuyên ngành Quản trị kinh doanh. Thật sự lúc đó tôi chỉ chọn đại một ngành nào đó để tôi có thể đi học đại học như bao người khác. Tôi chẳng suy nghĩ đến tương lai mình như thế nào, và cũng chẳng có ước mơ trở thành ai để tôi có thể chọn cho mình một ngành phù hợp.
Vì thế, đã vào đầu năm 4 mà tôi chẳng có định hướng gì cho bản thân thì cũng không phải chuyện lạ. Nhìn bạn bè tìm công việc công ty này, công ty nọ mà tôi thấy ham. Cho đến khi giáo viên hướng dẫn hỏi tôi rằng sắp đến kì kiến tập rồi, tôi có nguyện vọng kiến tập ở vị trí nào không, nếu nằm trong khả năng của cô, cô sẽ giúp. Lòng thì vui những thật sự thì tôi chẳng biết mình mạnh ở điểm nào, tôi đành xin cô cho tôi thời gian suy nghĩ.
Cảm ơn anh – người sếp luôn truyền lửa cho tôi
Khoảng 1 tuần sau đó, tôi gặp lại một anh khóa trên, anh này đã tốt nghiệp và hiện đang là trưởng phòng nhân sự cho một công ty sản xuất. Vì đã quen biết lâu nên tôi tâm sự với anh về tình trạng hiện tại của mình, nghe xong câu chuyện anh bảo “Mày về làm cho anh đi, anh sẽ giúp mày tìm được hướng đi”. Thực ra thì tôi cũng không tin tưởng mấy, chỉ vì đang là kì kiến tập, tôi thì cũng chưa tìm được chỗ nào nên tôi vào công ty anh làm việc.
Bài học đầu tiên tôi học được ở đây là in giấy tờ, soạn thông báo, công văn, book phòng họp cho bộ phận. Công việc dễ dàng, cộng với sự hỗ trợ từ chị phụ trách nên tôi cũng chẳng gặp khó khăn mấy. Hơn một tuần anh gặp tôi và hỏi: “Sao? Công việc ổn không? Làm với anh thì sẽ phải làm từ những việc nhỏ, giờ tao bảo mày ngồi đăng tin tuyển dụng và gọi điện mời phỏng vấn thì mày có làm không?”. Tất nhiên với đứa “rảnh rỗi” như tôi thì công việc gì làm không được.
Càng làm công việc này, tôi càng yêu thích nó. Cảm giác phải nghĩ ra cách viết một tin tuyển dụng thật hấp dẫn, thật thu hút nhiều người khiến tôi cảm thấy thích thú. Mỗi khi có ứng viên apply hay gọi điện mời ứng viên tham gia phỏng vấn cũng khiến tôi hưng phấn. Đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi, một công việc nhàm chán như vậy sao tôi lại có thể thích thú đến thế.
Một điều làm tôi cảm thấy hứng thú khi làm việc nữa là, trưởng phòng luôn dành thời gian để chia sẻ về những bí quyết, phương pháp giúp phòng chúng tôi phát triển hơn, đặc biệt là khâu tuyển dụng. Trong các buổi họp, sếp còn chỉ cho chúng tôi biết tại sao chúng tôi chưa tuyển được nguồn nhân sự chất lượng mà, bí quyết để chúng tôi có thể tuyển dụng hiệu quả hơn. Đọc được cái gì hay sếp cũng chia sẻ, có kinh nghiệm gì cũng chia sẻ, sếp còn chia sẻ những thông tin bổ ích lên hệ thống của công ty để tất cả nhân viên đều biết.
Chính vì những điều này mà tôi ở lại, gắn bó cùng công ty. Thấy tôi có vẻ thích thú với mảng tuyển dụng, sếp bảo tôi nên ở lại thực tập đi, sếp sẽ cho tôi làm chung với chị kia để tôi theo học hỏi nhiều hơn. Dĩ nhiên với cơ hội hấp dẫn như vậy tôi chấp nhận ngay. Tôi trở nên nghiêm túc với công việc này và bắt đầu học hỏi nhiều cái để phục vụ công việc của mình tốt hơn.
Các anh chị cũng hỗ trợ tôi rất nhiều. Sếp giao cho tôi nhiều task để tôi tập làm quen với công việc. Cứ làm việc chăm chỉ như thế, kết quả thật quá bất ngờ. Tôi lúc nào cũng hoàn thành trước thời hạn mà sếp giao. Công ty phân minh, sếp trao thưởng mỗi khi tôi làm việc tốt và cũng có những hình phạt như nộp phạt, nhắc nhở khi tôi làm việc trì trệ. Tôi rất khâm phục sự giỏi giang của sếp và cảm ơn sếp rất nhiều vì định hướng và tạo điều kiện để tôi có động lực làm việc thật tốt.