Đam mê văn học từ thời còn học cấp 2, tôi ước mơ lớn lên sẽ trở thành một nhà báo. Lên cấp 3 tôi đăng kí thi tuyển vào trường Đại học Khoa học Xã hội Nhân văn, khoa Báo chí với mong muốn được thỏa mãn niềm yêu thích viết lách của mình. Tuy nhiên, thật không mấy suôn sẻ, tôi thi trượt đại học. Với niềm đam mê của mình, tôi quyết tâm sẽ ôn thi lại và cả một năm đó, tôi cố gắng rất nhiều và năm đó tôi đỗ đại học.
Bước vào cánh cửa đại học, tôi quyết tâm sẽ cố gắng học tập thật chăm chỉ và rèn luyện những kỹ năng nghề nghiệp cần thiết. Sang năm 2, tôi đã làm cộng tác viên cho các tờ báo cũng có tiếng lúc đó. Lúc đầu thì tôi viết cho những tờ về tuổi teen, sau dần tôi viết cho những tờ báo mang tính thời sự.
Đến cuối năm 4, đang trong quá trình chờ lấy bằng tốt nghiệp, tôi nghĩ mình nên kiếm một công việc báo chí ổn định, chứ không thể làm ngắn hạn như những vị trí cộng tác viên bây giờ được. May mắn cho tôi, thời điểm đó báo Lao động đang tuyển biên tập viên. Thấy các tiêu chí hợp với mình, tôi nộp hồ sơ ứng tuyển ngay.
Sau một tuần thì tôi nhận được mail mời phỏng vấn của tòa soạn. Đến buổi phỏng vấn trực tiếp, thật bất ngờ vì đa số các vị giám khảo chấm điểm đều là những người tôi mến mộ. Vượt qua các phần thi không quá khó khăn, tôi tin tưởng bản thân mình có thể đỗ vào tòa soạn.
Đến ngày có kết quả, tôi vui mừng thấy tên mình trong danh sách trúng tuyển. Hơn 2 năm làm cộng tác viên, đây chính là kết quả của sự nỗ lực không ngừng của tôi. Tôi rất vui được làm việc ở đây, vì trước đây tôi đều nghe mọi người nói nếu muốn vào những tòa soạn lớn, tôi phải có mối quan hệ hoặc phải tốn rất nhiều tiền. Nhưng tôi lại vào chính bằng năng lực của mình, đây là điều tôi rất hãnh diện.
Sau gần 2 năm làm việc, có một số người có hỏi tôi là lần trước tôi xin vào tòa soạn “chạy” mất bao nhiêu tiền. Thậm chí có những người còn hỏi có biết cửa nào không, để họ “đút” cho người nhà của họ. Tôi chỉ mỉm cười và kể lại quá trình tôi thi tuyển vào. Ngạc nhiên là không ai tin tôi được tuyển dụng mà không tốn tiền “lo lót”. Mọi người đều nhìn mặt tiêu cực của một vấn đề, mà ít khi chú ý đến những điểm tích cực của chúng.
Tất nhiên, để vào được tòa soạn, tôi cũng “tốn kém” rất nhiều. Đó chính là sự nỗ lực học tập và rèn luyện của tôi ở những ngày tháng còn là sinh viên. Đó là lý do để tôi thuyết phục nhà tuyển dụng rằng tôi là ứng viên xuất sắc cho vị trí họ đang tuyển dụng, chứ không chỉ là tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi của tôi. Còn nói về tiền, thì tôi chỉ tốn vài chục ngàn tiền mua hồ sơ và xăng xe.
Cửa sau tuyển dụng – không phải lúc nào cũng đúng. Đừng nhìn mặt tiêu cực mà đánh giá toàn bộ tập thể. Vẫn có những con người đang ngày đêm nỗ lực và trở thành một nhân viên bằng chính năng lực của mình.