Hồi mới cưới, sáng nào tôi cũng ăn sáng cùng vợ và chở cô ấy đi làm, sau đó tôi mới đến chỗ làm của mình. Tình cảm của đôi vợ chồng rất thắm thiết. Vài năm sau khi cưới, khi kinh tế ổn định được một chút, tôi và vợ có đứa con đầu lòng. Rồi khi con tôi được 20 tháng tuổi, công việc lại hết sức bận rộn, nhưng vợ tôi vẫn đảm nhiệm hết mọi việc trong gia đình để tôi có thể yên tâm làm việc. Cứ sáng sớm là tôi đã ra khỏi nhà với nụ cười của vợ, tối mịt thì trở về nhiều khi đã nhìn thấy vợ ngủ thiếp bên cạnh đứa con bé bỏng. Ngày qua ngày, cứ mỗi sáng, vợ tôi lại đầu tắt mặt tôi chồng mọn con thơ chuẩn bị cho tôi buổi sáng rồi cho con ăn uống đầy đủ, sau đó lại vội vã đi làm, vẫn không quên nhắn tin hỏi tôi là “tối nay anh muốn ăn món gì để vợ còn đi chợ”. Tôi thì bận bịu với công việc, nhiều lúc vô tình quên mất những ngày trọng đại như ngày sinh của cô ấy, ngày kỉ niệm của 2 đứa, hay thậm chí là mỗi tháng tuổi trôi qua của con tôi, tôi cũng trở về nhà khá muộn. Nhưng vẫn thấy cô ấy cặm cụi bên cạnh mâm cơm canh nguội đợi ở nhà. Cô ấy vẫn tha thứ, còn tôi thì không quan tâm gì hơn là những báo cáo bên laptop cho đến khuya, những dự án còn dang dở nơi tỉnh lẻ, rồi đầu tư cho tham vọng của mình để được tăng lương tiến chức.
Theo thời gian, tôi càng kiếm được nhiều tiền, nhưng vợ tôi lúc đó thì ngày càng không xinh như xưa, rõ ràng cô ấy đã già đi rất nhiều. Tôi trêu cô ấy sao lại chẳng còn tươi xanh như lúc đó nữa, cô ấy giận giữ và buồn mất mấy ngày liền. Lúc đó, thấy vợ tôi cặm cụi bỏ ống heo, hỏi bỏ làm gì thì kêu là chuyện đại sự không thể tiết lộ được. Nhưng tình cờ một buổi sáng sớm đi làm, nghe vợ tôi bàn chuyện với những bà mẹ bỉm sửa khác trong khu phố về chuyện làm ngực, làm mông, rằng phải đẹp thì mới giữ được chồng. Mỗi đêm trước khi đi ngủ, tôi vẫn thấy vợ mình bỏ 50k hoặc đôi khi là 10k cũng long lanh hy vọng.
Thời gian trôi qua, khi chúng tôi có đứa thứ hai, chi phí nhân lên gấp đôi, công việc lại nặng nề hơn gấp bội. Vợ tôi phải từ bỏ công việc mơ ước tại công sở để lui về chăm chút cho hai đứa nhỏ và bán hàng online qua mạng tại nhà. Cô ấy vẫn vui vẻ với sự lựa chọn đó của mình và hy sinh mỗi ngày để tôi yên tâm chuyện gia đình mà làm việc kiếm tiền đạt được tham vọng thăng tiến của tôi. Tôi lúc đó bước vào giai đoạn khủng hoảng của công việc, vốn dĩ đã dành quá nhiều thơi gian cho công việc thì giờ lại càng bám trụ ở đó hơn, ngày ngày cắm mặt, cắm mũi trên công ty. Điều ưu tiên đầu tiên và duy nhất của tôi chính là công việc. Vốn dĩ là một người nghiện việc, nên cảm giác bận rộn luôn khiến tôi thích thú và thõa mãn. Là đàn ông ở cái tuổi trưởng thành, vừa có một gia đình nhỏ, trách nhiệm là thứ tôi xem trọng hàng đầu, nên tôi luôn muốn kiếm thật nhiều tiền để lo lắng cho gia đình, lại còn muốn có một cái danh tiếng cao trong công việc. Nhiều hôm vợ tôi nhắn tin hỏi tôi câu nói quen thuộc “tối nay anh muốn ăn gì để vợ còn đi chợ cho kịp” tôi còn chẳng thể nhắn tin lại. Vì nghĩ rằng, ăn gì cũng được, vợ mình tự lo. Nhưng nhiều đêm tôi còn chẳng kịp trở về để ăn bữa cơm của cô ấy. Hoặc là đã ăn ngoài cùng đối tác, hoặc là đã tạt qua đâu đó ăn cho đỡ đói vào xế chiều. Nhiều khi áp lực công việc tôi lại trở về nhà với tâm trạng khó chịu, bực bội. Tôi chỉ có thể âu yếm được hai đứa trẻ, còn vợ tôi lại phải là người chịu trách nhiệm gánh lấy những tâm trạng tồi tệ của tôi. Đợt đó, vì công việc cần thêm chút tiền để tạo mối quan hệ. tối đó, vợ tôi đập heo. Tôi bảo rằng có thể vay mượn bạn bè cũng được tiền này là để vợ lo cho đại sự của vợ. Nhưng vợ tôi nói rằng, cô ấy có thể xoay sở được thì không thể để cho chồng chạy vạy mượn người ngoài làm gì, nợ tình nợ tiền khó làm ăn lắm, thế là chuyện đại sự của cô ấy coi như chấm dứt.
Đêm đó, sau khi chật vật với đối tác đến 10h tối, tôi trở về nhà, nhìn vợ tôi đang nằm trên ghế salon ngủ, tivi thì vẫn bật. Thoáng một cái đã hai mặt con với nhau nhưng chẳng nhớ bao lâu rồi tôi không dành thời gian quay lại nhìn kỹ người phụ nữ của mình, 2 đứa con của mình như thế. Chỉ thấy vóc dáng phía sau lưng khi cô ấy đầu tóc mặt tối cho con ăn, rửa bát, nấu cơm mỗi sáng. Tối về thì lại tắm rửa và nằm ngủ một giấc dài để ngày mai còn đi làm kịp, chẳng biết cô ấy ngủ như thế nào, có đau nhức ở đâu không? Nhìn thật kỹ cơ thể của người phụ nữ vì gia đình mới thấy sự hy sinh được cụ thể hóa rất rõ ràng trên từng đường nết. Lần đầu tiên tôi thấy được sự mất mác, sự khổ nhọc, tôi hiểu vì sao vợ tôi không còn có thể dành thời gian mặc đầm công sơ đi làm nữa, tôi hiểu vì sao vợ tôi lại không đứng trước gương ngắm nhìn mình lâu như xưa nữa. Tôi hiểu vì sao vợ tôi lại có thể đầu đội trời, chân đạp đất nhưng lại lo sợ trước những vấn đề nhỏ nhặt đùi voi, ngực lép và tủi lòng mà khóc. Và thế là, cuối cùng gì thì đại sự của người đàn bà cũng chỉ là chăm con, giữ chồng,vun vén cho tổ ấm mà tôi đang cày ngày cày đêm để nuôi nấng. Tôi đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, bỏ lỡ những điều giản dị nhất, bỏ quên người phụ nữ mà đã hy sinh cho tôi nhiều hơn những gì mà tôi nghĩ rằng mình đang hy sinh. Những giờ phút, ngày tháng, tôi cắm mặt trên công việc, tôi mới hiểu được giá trị của mái ấm gia đình. Tôi quên dần những tin nhắn cho vợ, quên dần sự quan tâm của vợ. Tôi quên mất nhiệm vụ mỗi buổi sáng của một người chồng là đón con đi học, chiều đến lại đón con trở về nha. 2 đứa trẻ của tôi có thể sẽ ăn no,mặc ấm bằng chính đồng tiền mà tôi kiếm ra nhưng chúng lại thiếu thốn cái thứ quan trọng nhất đó chính là tình thương của một người bố. Mất mác của tôi thì không thấy, nhưng những mất mác mà gia đình tôi phải gánh chịu thì quá nhiều mà tôi đôi khi vô tình không nhận ra được điều đó.
Thế là giữa guồng quay công việc tôi quyết định dừng, không nhận thêm dự án, không tham gia vào bất cứ những công việc gì mất nhiều thời gian nữa. Đồng nghiệp lời dụng cơ hội đi lên lấp chỗ. Sếp thất vọng rồi cũng im lặng không nói gì. những người ghen ghét tôi trong công ty được thế tự mình chen chúc lấy lòng của sếp. Sự nghiệp có thể tạm gọi là một bước dừng chân. Tôi vẫn đi làm, vẫn cống hiến cho tổ chức nhưng khác là tôi không dành nhiều thời gian hơn choh nó nữa. Hàng sáng tôi đã không quên nhắn tin lại cho vợ rằng tối nay tôi muốn ăn gì? Chiều chiều đi làm về sớm, ghé qua tiệm cút nướng mua vài con về cho vợ tôi tẩm bổ. Bữa cơm tối đã có tiếng nói của tôi, và khuôn mặt vợ đã có nụ cười hạnh phúc. Tôi không quên rằng mình có hai đứa con, tối đến nhắn nhủ chúng vài điều trước khi chúng chìm vào giấc ngủ, thơm vào má chúng để chúng hiểu rằng tôi vẫn còn tồn tại. Và tôi hiểu vợ tôi sẽ mệt mỏi như thế nào sau một ngày dài bận bịu lo lắng cho gia đình này.
Cuộc sống này, có thể đến 85% thời gian bạn dành tất cả cho công việc, nhưng có lẽ 15% còn lại là những điều quan trọng nhất mà tuyệt nhiên bạn lại vội vàng bỏ quên. Bạn đã quay cuồng trong công việc bao lâu rồi và bao lâu rồi bạn không biết ngày hôm nay bố mẹ bạn ăn gì, ông bà bạn có còn đau lưng không, vợ chồng bạn có đang vất vả với chuyện con cái lắm không, cô ấy đã có chiếc váy mới chưa hay anh ấy đã có một đôi giày mới chưa? Bao lâu rồi bạn quên đi mất họ? Tôi không muốn sống chỉ để làm việc và để những người yêu thương mình phải chịu khổ nữa. Nếu thật sự là một người đàn ông, là một người chồng tốt tôi sẽ phải đối đãi tử tế với người phụ nữ của mình, vói gia đình của mình. Để họ cảm thấy được tôn trọng, được yêu thương, được tôi bảo bọc và gìn giữ. Từ bỏ đi tham vọng nghề nghiệp đã bao năm cũng không khiến tôi hối hận vì quyết định này. Có thể bạn sẽ khác, chúng ta có những mục đích khác, nhưng đối với tôi, hiện tại bây giờ, công việc không phải là ưu tiên hàng đầu. Khi chúng ta cố gắng tìm mọi cách để có tất cả thì thật sự chúng ta đang có một cuộc sống vô giá trị, cuộc sống mà mọi thứ có được đều như nhau và không có gì để mất. Một lần nữa nhìn lại bản thân mình, đã nhiều lúc tôi tự hỏi rằng, mình không biết phải làm gì giữa tham vọng cuộc sống và gia đình, nhưng thật ra không phải tôi không biết làm gì mà là tôi không biết nên từ bỏ cái gì.
Chia sẻ từ độc giả giấu tên