Làm thầy giáo tôi mới hiểu được rằng đời không như là mơ vì cuộc sống vốn chẳng dễ thở. Đam mê không thể giúp tôi sống qua ngày với đồng lương ít ỏi của một giáo viên hợp đồng. Nó khiến tôi nhiều lần suy nghĩ đến việc lỡ sau này có gia đình, làm sao có thể lo nổi cho vợ con nếu gắn bó với cái đam mê đó.
Ước mơ làm giáo viên
Tôi lớn lên tại một vùng núi hẻo lánh của Tây Nguyên. Những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, tôi luôn ấp ủ ước mơ sẽ trở thành một thầy giáo, người chèo thuyền đưa những hành khách bé nhỏ sang sông.
Ước mơ về cái “nghề đưa đò” đã khiến tôi quyết định thi khối C vào ngành Ngữ văn của Đại học Khoa học xã hội và Nhân Văn. Nhưng xui thay là tôi thiếu đến 1,5 điểm. Không chịu từ bỏ ước mơ như thế, tôi nộp tiếp hồ sơ vào khoa Ngữ văn của một trường đại học nhỏ hơn, Đại học Văn Hiến.
4 năm làm sinh viên xa nhà, chưa bao giờ ước mơ của tôi nguội lạnh. Tôi nhớ cái ngày ra trường, trong khi bạn bè còn mải mê đi du lịch đây đó để ăn mừng thoát được kiếp sinh viên, thì tôi đã cầm hồ sơ đi “rải” tất cả các nơi tôi biết. Và may mắn cũng mỉm cười khi một trường gần nhà chịu nhận tôi làm giáo viên hợp đồng.
Và rồi đam mê lớn của cuộc đời tôi cũng bị dập tắt trong vài tháng. Làm thầy giáo tôi mới hiểu được rằng đời không như là mơ vì cuộc sống vốn chẳng dễ thở. Đam mê không thể giúp tôi sống qua ngày với đồng lương ít ỏi của một giáo viên hợp đồng. Nó khiến tôi nhiều lần suy nghĩ đến việc lỡ sau này có gia đình, làm sao có thể lo nổi cho vợ con nếu gắn bó với cái đam mê đó. Thế là tôi quyết tâm từ bỏ. Tôi bắt đầu thử sức với đủ loại công việc. Từ làm bảo vệ phụ trách việc gác cửa, gác công ty và giữ xe, sau đó là nhân viên chăm sóc khách hàng, và thậm chí cả làm xe ôm.
Nhảy việc sang ngành ngân hàng
Cho đến một ngày khi đang lướt web, tôi thấy Sacombank đang tuyển cộng tác viên kinh doanh thẻ tín dụng. Tôi liền nộp đơn và được nhận vào làm. Chính nơi đây tôi đã gặp một người thầy, thần tượng của đời tôi, và tới giờ tôi vẫn theo anh làm việc. Thầy đã dẫn dắt và chỉ bảo tôi những điều nhỏ nhất về tài chính.
Nhớ lại cái tháng đầu tiên, tôi chỉ mở được 1 thẻ tín dụng, lương chỉ vỏn vẹn 300 ngàn. Một lần nữa tôi tiếp tục đấu tranh rằng liệu công việc này có phù hợp với tôi hay không? Không được đào tạo để làm ngân hàng, một ông thầy giáo phải đi bán thẻ chắc mọi người sẽ cười. Còn tôi thì chỉ thấy xót xa thôi.
Cuối cùng, tôi đã chọn ở lại và cố gắng học từng chút một, học từ những thứ giản đơn nhất. Vì không phải là dân chuyên nên có lần tôi quần quật cả một buổi sáng chỉ để lấy các chứng từ thiếu của khách hàng. Đồng nghiệp và bạn bè thân thương bắt đầu gọi tôi là “ngáo từ bé”.
Ban ngày tôi đi làm, tối về tranh thủ đọc sách tài chính. Nhất là cuốn “Đắc nhân tâm” đã giúp tôi học được cách gây thiện cảm với khách hàng, nghệ thuật lắng nghe, kiềm chế bản thân,…Tôi còn lướt các báo về tài chính để đọc. Và nhờ đó tôi biết đến CafeF. Nó thật sự đã giúp tôi nâng tầm sale. Trước kia tôi không thể mơ rằng có ngày tôi được gặp những người giàu, rồi những lãnh đạo của các doanh nghiệp lớn, nhưng tôi đã tiếp cận họ và có cơ hội mời nhiều người trong top 200 người giàu nhất trải nghiệm dịch vụ của ngân hàng mình.
Theo thời gian, tôi nhận ra một người bán hàng thành công là một người chịu lắng nghe nhu cầu của khách hàng, chứ không phải cứ thao thao về sản phẩm của mình. Tôi không còn chê sản phẩm của người khác mà đã biết khen một cách thành tâm hơn.
Sau 6 tháng, tôi từ một thầy giáo chuyển mình trở thành Best Seller top 1 tại Trung tâm thẻ Sacombank. Xây dựng được cho mình cái thương hiệu “ngáo có phong cách”. Đến năm thứ 2, tôi được nhận làm Chuyên viên kinh doanh chính thức. Người ta cũng chấp nhận việc tôi không có bằng chuyên ngành tài chính, hạnh phúc cứ thế mà muốn vỡ òa. Và tôi cũng hiểu rằng “nghề chọn mình” là hoàn toàn có thật.
Chia sẻ của Trần Văn Nam