Không thể vì giữ công việc mà tôi ép mình bán đứng bản thân

Năm 2015, tôi trở thành Copy Writer cho một công ty bán giày dép. Mặc dù công việc đúng chuyên môn nhưng tôi có chút không hài lòng về môi trường làm việc. Khi ứng tuyển trên mạng, họ đăng là tuyển từ 10-20 nhân viên. Tôi cứ nghĩ đây là một doanh nghiệp lớn. Nhưng đến khi đi phỏng vấn thì công ty chỉ nằm trong một con hẻm dân cư nhỏ. Nói chính xác hơn thì công ty đó là một căn nhà nhỏ.

Tìm việc quá khổ sở khiến tôi quyết định nhận công việc này. Công ty chỉ mới thành lập hơn 1 năm, nhân viên thì “chỉ có mình tôi”. Trước khi tôi vào làm, chị giám đốc kiêm luôn các việc khác. Tôi nản lắm, nhưng tự nhủ là không làm thì chưa chắc tìm được việc khác. Lương thì cũng khá nên sau ngày phỏng vấn, tôi đi làm ngày đầu tiên.

khong-the-vi-giu-cong-viec-ma-toi-ep-minh-ban-dung-ban-than-hinh-anh-1
Tôi nản lắm, nhưng tự nhủ là không làm thì chưa chắc tìm được việc khác

Chỗ làm không có chỗ gửi xe nên tôi đi xe đạp và để xe ngay trước cửa “công ty” cho tiện quan sát. 2 tháng đầu công việc không nhiều, ngày nào tôi cũng hoàn thành xong việc lúc 10h sáng. Sau đó là ngồi nhìn máy tính cho đến khi tan ca. Nhiều lần chị giám đốc nói “đi công tác” và giao chìa khóa văn phòng cho tôi. Tôi nghĩ chắc chưa có nhân viên mới nào có trải nghiệm này, sáng mở cửa công ty, nhận việc qua email và chiều thì khóa cửa đi về.

Tôi nghĩ mình khá can đảm và kiên trì. Nếu như là người khác thì đã chạy mất dép. Không hiểu sao tôi lúc đó lại bám trụ với công việc, chắc vì tôi chán phải đi xin việc khắp nơi. Tôi nhớ vài lần đi làm sớm, trước cửa “công ty” có xác chuột chết, vài bao rác mà tôi muốn khóc thét. Kiếm khắp cái “công ty” lại chẳng có chổi, thế là đành để mặc. Vừa làm việc mà vừa sợ hãi muốn bỏ về vì chị giám đốc vẫn còn “đi công tác”.

Ngao ngán nhưng tôi cũng trụ được hơn nửa năm. Dù đến tháng thứ 3 tôi được chị giám đốc khen chăm chỉ, có trách nhiệm nên tăng lương cho tôi. Tôi nghĩ mình xứng đáng với những gì đã bỏ ra và chịu đựng. Vì ngoài làm Copy Writer, tôi còn kiêm luôn gói hàng, chăm sóc khách hàng và bán hàng. Nhưng cuối cùng, tôi nghỉ việc ở tháng thứ 7.
Thật sự tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm lâu hơn 6 tháng. Nhưng tôi chịu hết nổi rồi, nhất là thái độ của chị giám đốc. Công việc nhiều nhưng chỉ có một mình tôi làm, khi có việc phát sinh tôi không thể giải quyết, chị giám đốc chỉ toàn chỉ dạy qua điện thoại, qua email dù có mặt ở văn phòng. Nhiều lần chị giám đốc yêu cầu tôi nói tốt về chất lượng sản phẩm nhưng sự thật thì không phải vậy. Có lần tôi bị khách mắng vào mặt vì chất lượng sản phẩm không như quảng cáo, báo với chị ta thì chị ta chỉ im lặng. Nhiều lần khách gọi đến tới tấp, một mình tôi không thể nghe hết đống điện thoại trên bàn. Mà chị giám đốc cứ nói là không được để khách chờ. Nhiều lần như vậy khiến tôi bị căng thẳng và muốn khóc.

khong-the-vi-giu-cong-viec-ma-toi-ep-minh-ban-dung-ban-than-hinh-anh-2
Nhiều lần như vậy khiến tôi bị căng thẳng và muốn khóc

Thật ra tôi cũng hiểu là “công ty” này chỉ là kinh doanh cá nhân, mọi việc chị giám đốc đều muốn cắt giảm cho đỡ hao tốn. Nhưng tôi thì rất cần người giúp đỡ. Tôi rất cần quản lý của mình quan tâm và giúp tôi trong công việc. Nhưng có vẻ mọi việc không thể khá hơn nên tôi lựa chọn nghỉ việc để tự cho mình một cơ hội mới. Khi xin nghỉ việc, tôi cũng viết đơn đàng hoàng, xin phép nghỉ nhưng vẫn giải quyết hết công việc còn lại. Bây giờ nghĩ lại, tôi không hề hối hận về quyết định của mình. Nghỉ việc là giải pháp tốt nhất cho tôi. Không thể vì giữ công việc mà tôi ép mình bán đứng bản thân. Vì làm thế, tôi nghĩ đó chính là cực hình, là chịu đựng chứ không phải làm việc đúng nghĩa.

Top công việc mới nhất

Cùng chuyên mục