Chúng ta không đi chậm, cũng chẳng phải đi nhanh, chỉ sợ không đi mà thôi, và cho dù có đi được đến cái đích mình đã định sẵn hay không thì chỉ cần đi thôi là chúng ta đã có một hành trình tuyệt vời rồi. Tôi đã từng bỏ lỡ mất 4 năm hành trình của mình… 4 năm đó thật sự là quá đủ để dằn vặt mình rằng: tại sao mình đã không đi?
4 năm sinh viên mà sợ gì!
Ai đã từng là sinh viên rồi, đọc đoạn này có thấy quen không?
Lúc còn là sinh viên, muốn đăng kí đi tình nguyện, mùa hè xanh cho bằng bạn bằng bè, nhưng sợ mệt, sợ nắng, sợ không ai quen. Có bạn bè quen đi thì đi, nếu không quen thì thôi, ở nhà cũng chẳng mất gì cả, nên cuối cùng không đi.
Lúc muốn đi làm thêm để vừa có kinh nghiệm vừa có thêm thu nhập. Chỗ ngon thì sợ phỏng vấn rớt, chỗ kém thì lại sợ lương không cao, giờ giấc gò bó, làm lương không cao mà còn phải bận bịu lo lắng cho việc học thì lại càng mất thời gian, nên thôi, để sau này đi làm rồi tính tiếp. Thấy bạn bè đi làm thêm mệt nhọc cũng thấy oải trong người, cứ học đi đã rồi chuyện đi làm tính sau.
Muốn đi học thêm tiếng anh, mà trung tâm uy tín thì lại sợ tốn tiền, những trung tâm khác có chế độ khuyến mãi, giảm giá thì lại sợ không uy tín, chất lượng kém, học thì không được gì, mất thời gian và kinh nghiệm. Sợ quyết định của mình dẫn đến những hậu quả như mất thời gian và tiền bạc của bản thân và ba mẹ, nên thôi. Thôi thì tự giác học, thì tự giác học được mà.
Riết rồi, 4 năm đại học của tôi, cái gì cũng muốn, cái gì cũng nghĩ đến được để có thể phát triển bản thân tốt đẹp sau này, nhưng riết rồi cái gì cũng thấy khó khăn, khó khăn xong rồi tự giác không thực hiện, lơ là nó, hôm nay không làm thì mình còn thời gian cho ngày mai làm, mình có có một khoảng đời ở phía sau nữa , không có gì phải lo lắng cả, mình có cả 4 năm sinh viên cơ mà. Rồi năm nào cũng nhìn lại năm trước. Năm 2 nhìn lại năm nhất, năm 3 nhìn lại năm 2, rồi đến năm 4 nhìn lại thì rồi… cả 4 năm đại học vẫn chưa bắt đầu được việc gì, cũng chỉ vì câu mình có tận 4 năm sinh viên cơ mà.
4 năm trôi qua tẻ nhạt
Ừ thì 4 năm đại học của tôi đi qua một cách vô cùng tẻ nhạt là như vậy. Đến lúc tốt nghiệp ra trường, giật mình nhìn lại mình. Bây giờ ngồi viết CV cũng không biết phải đưa gì vào, nhìn bạn bè chúng nó đã có chốn trú thân, kinh nghiệm đầy mình, bằng cấp rất nhiều, còn tôi chẳng có gì ngoài những thông tin cá nhân, trình độ học vấn và chỉ có thế thôi.
Chúng bạn ra trường, có việc, cái duy nhất chúng nó khác tôi là kinh nghiệm. Vì sao ư? Chúng nó có thể đưa vào CV của mình rằng: đã tham gia vào ban tổ chức hội từ thiện tháng 6 của khoa, tham gia trong đội event của chương trình của khoa, ban tổ chức mùa hè xanh tháng 7 của trường.
Còn gì nữa ư? Là đạt được chứng chỉ tiếng anh vĩnh viễn của trung tâm XYZ, bằng khen chứng nhận xuất sắc của khóa học kỹ năng mềm. Gì nữa sao? Là cộng tác viên viết bài cho Zingnews, báo tuổi trẻ, từng là quản lý của một shop bán hàng nhỏ trong vòng 6 tháng, làm biên dịch viên cho đài truyền hình…
Tất cả những thứ đó, liệu tôi có thể làm được không? Tôi được, nhưng nó là tất cả những thứ tôi đã bỏ lỡ vì tính trì hoãn và sợ sệt trong quyết định của mình . Tất cả những thứ mà hoàn toàn trong 4 năm đại học có thể xây dựng nên. Nhà tuyển dụng nào cũng đòi hỏi sinh viên mới ra trường 1 năm kinh nghiệm?
Đã là sinh viên mới ra trường thì 1 năm kinh nghiệm đâu ra? Ừ thì nó chẳng thể có đâu ra cả nếu như cứ dành hết 4 năm đại học để trì hoãn và sợ sệt như tôi. Đừng bỏ lỡ nó, đừng dành khoảng thời gian đẹp nhất đời người chỉ để ăn, ngủ, chơi và thậm chí là chỉ để học. Thấu hiểu ra điều này thì tôi nhận ra cũng đã quá muộn.
Cùng một điểm xuất phát như nhau, được cho cơ hội như nhau nhưng tôi lại đánh mất chúng chỉ vì những sợ hãi trì hoãn của mình. CV có lẽ sẽ đẹp hơn biết bao nhiêu nếu tôi viết những trải nghiệm của mình ở những hoạt động xã hội, sẽ đáng tin cậy hơn nếu tôi đưa thêm bằng chứng về những khóa học kỹ năng và trải nghiệm thực tế. Vâng, điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời này đó là những điều mình đã có thể làm mà mình lại không làm.
Tôi chỉ muốn nói rằng, nếu sợ phải mắc sai lầm thì cách duy nhất đó chính là không làm gì cả, hãy trì hoãn. Còn nếu chân ướt chân ráo của đời sinh viên một khi đã làm thì chắc chắn sẽ có sai. Sai một lần nhiều lần cũng chẳng sao, chỉ sợ là không làm mà thôi.
Mới ra trường thì kinh nghiệm kiếm đâu ra? Chúng ta hoàn toàn có thể tích lũy được 4 năm kinh nghiệm tuổi trẻ để chuẩn bị một khởi đầu cho công việc mơ ước là điều hoàn toàn có thể. 4 năm đó sợ sệt và trì hoãn bất cứ những dự định nào là ngu ngốc. Tuổi trẻ mà, chúng ta có quyền sai. Thứ có thể đánh đổi cho những lần sai ấy chỉ có thể là công sức và thời gian, nhưng mọi điều đều có thể có cơ hội thú 2 để chúng ta có thể làm lại. Vậy nên, chỉ mong các bạn sinh viên đang tận hưởng 4 năm đại học của mình thì cứ làm những gì tốt đẹp nhất để phát triển bản thân mình, đừng trì hoãn thêm nữa.
Chúng ta không đi chậm, cũng chẳng phải đi nhanh, chỉ sợ không đi mà thôi, và cho dù có đi được đến cái đích mình đã định sẵn hay không thì chỉ cần đi thôi là chúng ta đã có một hành trình tuyệt vời rồi. Tôi đã từng bỏ lỡ mất 4 năm hành trình của mình…để ngán ngẫm nhìn bạn bè cũng từ cái bước xuất phát đó mà đi lên rất nhanh chóng. Còn tôi thì thất nghiệp, xin đừng bỏ lỡ 4 năm đại học của bạn thêm nữa.
Chia sẻ từ độc giả giấu tên