Cách đây nửa năm, tôi bất ngờ xin nghỉ việc.Nơi tôi làm – nó là niềm tự hào của gia đình, sự khao khát của bạn bè và cũng chính là nguồn cung cấp tài chính cho tôi sống dư giả qua ngày. Công việc tốt, mức lương cao, địa vị, các mối quan hệ đều được gây dựng một cách rất hào nhoáng. Hãy thử tưởng tượng xem, ngày xưa tôi đã từng phấn đấu, cố gắng, và nỗ lực như thế nào để có thể bước chân vào công ty đó. Nó là cả kết quả của những năm tháng dài đằng đẵng hy sinh cả 4 năm tuổi trẻ chỉ vùi đầu vào việc học thật tốt, đi làm thêm kiếm kinh nghiệm. Đó là đánh đổi cả những tháng ngày tuổi trẻ rong ruổi cùng bạn bè, đánh đổi rất nhiều thứ . Tuy nhiên, đến một lúc nào đó, tất cả mọi thứ khiến tôi muốn dừng lại, hơn một lần muốn dừng lại. Lý do quan trọng nhất vẫn chính là tối đánh mất đi chính mình.
Năm 5 về trước, khi chập chững bước vào thế giới công sở, cũng giống như rất nhiều bạn trẻ khác vừa mới ra trường. Chắc hẳn các bạn sẽ bị sốc. Bị sốc vì các bạn trở nên quá tầm thường trong một môi trường quá cạnh tranh. Hơn 8 tiếng đồng hồ ngồi làm việc là sự vắt kiệt sức của những người chưa bao giờ để đầu óc phải hoạt động liên tục không ngừng nghĩ như vậy. Đôi lúc áp lực công việc, cả những mệt mỏi dồn dập khiến tôi đã muốn nghỉ việc ngay lập tức, nhưng nghĩ đến những cố gắng của mình, tôi lại đi tìm lời khuyên từ những người đã từng.Họ bảo tôi rằng, không biết tôi đã phải gặp bất cứ lý do gì, áp lực gì nhưng nếu vượt qua được thì tốt , cố gắng phát triển thêm bản thân vì ở môi trường nào cũng vậy thôi, không có môi trường nào thoải mái như một giảng đường đại học. Nhưng nếu tôi cảm thấy quá ngột ngạt, ngột ngạt đến mức không thể nào giải thoát được nữa thì hãy tìm cho mình một nơi khác, đừng như họ, vẫn làm việc, vẫn cống hiến, vẫn đóng góp nhưng họ không còn là chính họ nữa, cũng không còn thấy đam mê của mình là gì nữa. Có những quyết định thật sự rất hối hận, nhưng nó không còn cơ hội để thay đổi. Thế nhưng, tôi quyết định ở lại, vì tôi chẳng thể hiểu nổi đánh mất chính mình là thế nào. Liệu quyết định ra đi của tôi, đánh đổi cả những hy sinh của tôi trước đây có phải là tôi đang đánh mất chính mình hay không? Từ bỏ một nơi làm việc tốt chỉ vì nó quá ngột ngạt thì có phải là đánh mất chính mình hay không? Nên tôi ở lại, ở lại đến 5 năm để cống hiến. Thế nên trải qua 5 năm đó, tôi mới hiểu được sự nghiệt ngã của 4 từ đánh mất chính mình.
Ai cũng từng bảo rằng sẽ đã từng một lần đánh mất chính mình. Nhưng thực sự sẽ không có nhiều người hiểu được cảm giác đó – nếu như họ thật sự chưa từng trải qua. Đối với tối nó đã từng là những ngày tôi không còn là chính mình nữa, nhân phẩm của tôi, đạo đức của tôi, phong cách sống của tôi, suy nghĩ của tôi, hành động của tôi, lời nói của tôi…nó đã không còn là chính tôi của ngày đó nữa. đó là khi tôi biến thành một người khác, một người mà đã phải khiến bản thân thật sự của tôi dằn vặt sau những ngày làm việc mệt mỏi từ công ty về. “Tại sao mình có thể nói những lời cay đắng như vậy” “Tại sao mình có thể hét vào mặt chị ấy như vậy” “Tại sao mình lại hành động thô lỗ như vậy”… Đó là khi tôi tự dằn vặt bản thân mình. Môi trường công sở, áp lực công việc biến bản thân tôi thành người mà tôi chưa bao giờ muốn trở thành. Dù tôi cũng chẳng biết là nó đã trở thành như thế nào và từ khi nào?
Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, khi không thể yêu nữa thì dù cố gắng đến nhường nào cũng không thể hàn gắn lại sơi dây đã đứt trong chính tôi. Tôi quyết định nghỉ việc. Tôi quyết định đi tìm lại cái điều mà tôi thật sự không thể nào tìm thấy tại nơi tôi đã làm.5 năm để cố gắng tìm kiếm điều đó. Nhưng rốt cuộc lại đi đánh mất chính điều đó. Có những người họ sẵn sang đánh đổi những thứ quý giá ở trong lòng, cái cảm giác thoải mái để tìm thấy một điểm vững chắc của mình trong xã hội. Nhưng tôi thì không, một khoảng thời gian quá dài để tôi thật sự hiểu rằng tôi không muốn đánh mất đi chính tôi.
Tôi nộp đơn vào một công ty khác. Và câu hỏi mà người phỏng vấn hỏi tôi ắt hẳn sẽ là vì sao tôi từ bỏ công việc cũ. Vì tôi có một nền tảng khá tốt, khá hào nhoáng. Nhưng làm sao tôi có thể nói hết với nhà tuyển dụng hiểu được rằng những áp lực ở đó, nhưng khó khăn ở đó đã khiến con người tôi trở thành một người như thế nào. Trăm ngàn thứ trên mạng xã hội, trăm điều được trải nghiệm cũng cho tôi biết mình không được nói quá nhiều về công ty cũ, đặc biệt là những cảm xúc tồi tệ như tôi bậy giờ. Tôi chỉ đáp lại người phỏng vấn rằng, vì tôi chưa tìm được chính tôi để phát triển tốt nên tôi vẫn muốn trải nghiệm tại một nơi mới.
Khoảng thòi gian nghỉ việc và tìm việc mới đó lại là khoảng thời gian tôi đối mặt với hàng trăm thứ áp lực khác. Là gia đình, là bạn bè, là người thân, họ hết sức hối tiếc vì quyết định của tôi. Có người bảo tôi quá dại. Có người lại nói tôi còn quá ngông cuồng, không biết suy nghĩ. Có người lại bảo tôi quá tham vọng, vì họ nghĩ rằng tôi sẽ kiếm một công ty còn tiếng tăm hơn thể nữa. Tôi cũng dằn vặt nhiều lắm. Dằn vặt vì quyết định ảnh hưởng rất mạnh đến cuộc đời tôi. 5 năm vững chãi với công việc tốt đó, không thể nói bỏ là bỏ được, nói không ảnh hưởng gì là không ảnh hưởng gì được. Tôi cũng đã chất vấn mình hàng trăm suy nghĩ rằng ai đã khiến tôi phải ra quyết định như vậy, ai sẽ lấp đầy khoảng trống sau khi tôi từ bỏ công việc này. Một nơi tốt như thế, niềm tự hào sáng choáng của gia đình như thế mà tôi lại đành lòng vứt đi chỉ vì cá nhân mình hay sao. Tôi nghĩ nhiều lắm chứ. Con người sinh ra đâu phải chỉ biết sống chỉ có mỗi bản thân, dù muốn hay không muốn thì cũng có rất nhiều mối dây liên kết. Và thật sự lúc đó tôi rất hoang mang, tôi nghi ngờ cả bản thân mình, quyết định của mình.
Nhưng tôi vẫn nghỉ việc.
Tuy nhiên, có một điều tôi luôn chắc chắn đó chính là tôi đã không còn tự dằn vặt bản thân mình như trước nữa. Sau thời gian nghỉ việc, tôi đã có một khoảng thời gian để nhìn lại chính bản thân mình. Tôi luôn cho rằng , mỗi người luôn có những điều bí ẩn bên trong và thật sự khi chạm vào rồi họ mới biết mình là ai. Tôi cũng cho rằng, việc 5 năm trải nghiệm tại công ty cũ không phải là điều gì đó thật sự tồi tệ mà tôi phải trải qua, mà đó chính là một biến cố đủ nặng để tôi có thể có đủ động lực để muốn chạm vào cái điều bí ẩn của mình. Phải đúng thời điểm, đúng lúc, đủ đau đớn, đủ buồn chán, đủ tuyệt vọng, đủ áp lực thìmới muốn tìm lại chính mình. Đến lúc đó tôi đã hiểu được rằng, tại sao mình lại quyết định nghỉ việc như vậy, tại sao mình lại làm điều này mà không phải là điều khác.
Phải rất khó để nói cho ai đó hiểu rằng bạn đã có những áp lực như thế nào? Vì sao cùng một công việc đó, cùng một vai trò đó thì ở môi trường này bạn có thể thì môi trường kia bạn lại không thể? Tôi không hẳn là đã tìm lại được bản thân tôi, nhưng ít nhất sau những ngày tháng chiến đấu trong dằn vặt, tôi hiểu rằng mình vừa dứt được một thứ khiến bản thân mình trượt quá dài trong mệt mỏi. Mệt mỏi đó có nhiều lý do, nhưng lý do âm ỉ nhất vẫn là cảm thấy bản thân mình đã không còn là chính mình của ngày hôm qua nữa. Sự thay đổi khiến tôi không thể chấp nhận được.
Vậy đó, công việc, nó hào nhoáng đến tầm nào cũng sẽ phải dứt bỏ đi nếu như nó khiến đam mê và chính con người tôi dần cạn kiệt. Thời gian sau khi nghỉ việc đó đủ để giúp tôi đối diện vói con người của mình. Nó khiến tôi đau đớn khi đối diện với những điều mà bản thân đã cố thủ không cho ai chạm vào. Nó giúp tôi bộc lộ những điều mà bản thân không bao giờ muốn nói với bất kỳ ai, vì khi nói ra bản thân lại thấy rất yếu đuối và tầm thường. Nó cho phép tôi có không gian và thời gian để nhìn nhận lại bản thân để biết sự lựa chọn nào là tiếp theo.
Chia sẻ từ độc giả giấu tên