Tôi thất bại, thật sự đau đớn, thật sự cay đắng cũng vì bởi chính những quyết định ngông cuồng của mình. Tuổi trẻ mà, không đau, không vấp, không bị cuộc đời đập tan nát hết lần này đến lần khác, và không dại, không ngu, không phải trả giá cho những quyết định của mình thì thật là đáng tiếc. Đối với tôi, xin nghỉ việc ở tuổi 22 đã từng là khoảnh khắc đáng sợ nhất đời mình.
Tương lai vô định
Một buổi chiều tháng 8 năm 2008, tôi khi ấy 22 tuổi và vừa nộp đơn xin nghỉ việc. Tôi có chút bối rối khi lục tìm tiền lẻ trong ba lô để đưa cho người soát vé xe buýt. Nét mặt của anh soát vé tỏ vẻ khá khó chịu. Xe buýt tấp nập đón khách. Nào là sinh viên, người đi làm, khách vãng lai hối hả lên xuống. Nếu là một ngày trước, tôi cũng sẽ hòa vào nhịp sống xô bồ đó. Nhưng hôm đó thì không.
Hôm đó tôi đã đứng tại trạm xe buýt trên đường Trương Định, quận 3, lặng lẽ nhìn người ta chờ xe buýt ghé trạm. Tôi không quan tâm đã đứng chờ xe buýt bao lâu, chẳng quan tâm mình đã mất bao nhiêu phút tìm tiền lẻ để đưa cho anh lơ xe. Tôi cũng không lo lắng việc khách đông có thể sẽ khiến tôi về nhà trễ.
Trên xe buýt không còn ghế trống nên tôi tìm một lưng ghế để vịn vào. Ngày hôm đó, tôi nộp đơn xin nghỉ việc vì quá chán ghét công việc làm thuê. Tôi từng ước mơ sẽ trở thành doanh nhân. Thời gian ở trường đại học, tôi có quản lý một website để tập tành làm kinh doanh. Nhưng những mối quan tâm của đời sinh viên khiến tôi không còn tâm trí nghĩ đến việc kinh doanh nữa.
Rồi tôi quyết định vừa đi học, vừa làm bán thời gian để tích lũy kinh nghiệm và kiếm vài đồng chi tiêu. Tốt nghiệp đại học, tôi nghĩ sẽ xin một công việc toàn thời gian và làm trong vài năm. Có được một công việc lương tốt, trợ cấp về hưu được đảm bảo thì còn gì bằng nữa chứ. Đó là điều mà nhiều người vẫn hay làm.
Tuy nhiên, tôi không ngừng nghĩ về tiền bạc và sự tự do nếu tôi điều hành một doanh nghiệp của riêng mình. Một công việc làm thuê ổn định hoàn toàn không phù hợp với tôi. Đó là lý do 4 tháng sau khi tốt nghiệp, tôi “tự nguyện thất nghiệp”.
Nhưng tôi không tránh khỏi những áp lực của cuộc sống cơm, áo, gạo tiền. Tôi buộc phải đi xin việc làm. Và tôi cũng vào làm cho một công ty khá lớn. Thật ra thì việc làm này không làm tôi yêu thích hay ghét bỏ nó. Tôi chỉ dừng lại ở việc tạm chấp nhận. Nó giúp tôi có tiền đổ xăng, ăn uống thoải mái, trả tiền nhà, tiền điện nước và thậm chí đi du lịch vào cuối tuần. Nhiều người nghĩ tôi như vậy là quá tuyệt vời nhưng tôi lúc nào cũng thấy có gì đó không ổn. Đó cũng là lý do tôi đã đứng trên chuyến xe buýt đó, không hối hả như thường lệ.
Tôi cho rằng mình đã có một ý tưởng điên khùng về việc điều hành một công ty. Bản thân tôi cũng không có lý do nào rõ ràng và thuyết phục cho việc nghỉ việc. Tôi chỉ có chút ít kỹ năng và số vốn ít ỏi. Tôi chợt cảm thấy sợ hãi khi nghĩ tới việc không có lương hàng tháng tức là cuộc sống hàng tháng sẽ không được đảm bảo.
Đối mặt với quyết định nghỉ việc tuổi 22
Tôi nhận ra xin nghỉ việc ở tuổi 22 là khoảnh khắc đáng sợ nhất đời tôi. Đúng là tuổi trẻ quá ngông cuồng. Chỉ thích làm những điều mình muốn, chỉ thích khiến giấc mơ trở thành hiện tại trong khi thực tế cuộc sống là đầy rẫy những thử thách và khó khăn. Nhìn con người của mình, vẫn lặn lội đi xe buýt hàng ngày, cái duy nhất bản thân có là đam mê, một đam mê không biết bao giờ sẽ lụi tắt và có thật sự là nó sẽ kéo dài hay không. Mà khởi nghiệp, là cần nhiều hơn một đam mê. Tôi hoang mang với quyết định của mình. Những lầm lỡ của tôi, cũng xuất phát từ cái nhiệt huyết quá nóng, đốt hết những suy nghĩ đúng đắn và cần phải phân tích rõ ràng.
Tuổi trẻ có thật sự là như vậy, là phải nhiều lần lầm lỡ, và có những lầm lỡ đáng tiếc nuối cay đắng đến như vậy thì mới có thể trưởng thành được hay không. Không biết con đường phía trước của tôi như thế nào, nhưng ghét bản thân mình sa vào tiếc nuối, ghét thấy nó càng trượt dài trong thất vọng mà không thể tìm thấy được hướng đi nào.
Dù sự thật vốn dĩ nó là như thế nhưng tôi cũng thật sự không muốn xin trở lại công việc đó, cho dù cơ hội trở lại cũng không bao giờ là có thể. Tôi thầm tự an ủi mình rằng, đến cả những vĩ nhân ngoài kia cũng đã từng dại bởi những quyết định không đúng, từng thất bại đau đớn vì những hành động quá ngông cuồng, nhưng họ vẫn thành công, thời gian vẫn chứng minh được điều đó, vì quan trọng họ biết đối mặt, chấp nhận và làm lại từ đầu.
Nên tôi, tôi muốn bắt đầu nghĩ lại về mục tiêu cuộc sống, xem xét lại cách sống hiện tại và xác định nghỉ việc là một cơ hội mới tốt hơn cho mình. Bài học nào cũng có thể có một khoảng thời gian nhấn chìm tôi xuống tận cùng của sự thất vọng, nhưng tôi đã đứng dậy nhìn thẳng vào nó và ổn thôi, tôi sẽ chấp nhận và bắt đầu lại. Vì tôi muốn cuộc sống của mình phải ý nghĩa hơn thế.
9 năm đã qua và tôi đang điều hành một công ty hỗ trợ website của mình. Tôi nghĩ chúng ta nên tự hỏi bản thân có thật sự yêu thích công việc hiện tại hay chỉ hài lòng với nó? Bạn cần chia sẻ suy nghĩ với gia đình nếu cho rằng nghỉ việc là quá tiêu cực. Sự giúp đỡ, động viên sẽ khiến hành trình thay đổi cuộc đời của bạn sẽ dễ dàng hơn. Tôi chợt nhớ đến câu nói “Hãy làm một công việc bạn yêu thích, bạn sẽ chẳng bao giờ phải làm việc trong suốt cuộc đời”.
Chia sẻ từ độc giả Hoài Thương