Muốn sống tốt, bạn phải tranh đấu
Con đường trưởng thành của một người đó là hiểu được thế nào là cố gắng im lặng, biết được khiêm tốn, sống biết điều. Họ học được cách phát triển bản thân, là khi biết cách trân quý thời gian, sẽ luôn cố gắng từng ngày một để trở thành con người mà bản thân hằng mong muốn.
Cuộc sống cũng giống như một chú vịt đang bơi, phía trên mặt nước thì bình thản vô ưu, thế nhưng phía dưới đó là những cái đạp nước cuồng điên. Muốn sống tốt, bạn phải tranh đấu. Nếu không, khi bố mẹ cần bạn, ngoài những giọt nước mắt, những lời xin lỗi bạn sẽ chẳng có thứ gì báo đáp bố mẹ. Khi con bạn cần bạn, ngoài nỗi hổ thẹn, bạn cũng chẳng có gì cho nó. Khi bạn ngoảnh đầu nhìn về quá khứ, chẳng có gì ngoài niềm tiếc nuối.
Học cách sống kế hoạch vì cuộc sống không phải là trò chơi ghép hình may rủi
Cuộc sống không có kế hoạch chẳng khác gì trò chơi ghép hình. Cả đời phải đi kiếm nhặt từng mảnh ghép để vẽ nên bức tranh hoàn chỉnh. Thậm chí, có khi bạn cũng không biết tìm chúng ở nơi đâu.
Khi sống không mục tiêu, đó gọi là “lang thang vô định”, sống có mục tiêu mới chính là “hành trình”. Mỗi ngày hãy cho mình một chút thời gian để trầm lặng. Khi bạn có thể đối diện được với những ngu ngốc, cô đơn trong chính con người mình thì bạn sẽ có thể tha thứ cho những lỗi lầm trong quá khứ.
Bạn chính là người quyết định vận mệnh của chính mình
Vận mệnh mỗi người đều nằm trong chính lòng bàn tay họ, oán trách chỉ là biểu hiện của sự yếu đuối nhu nhược mà thôi, nỗ lực và cố gắng mới chính là thái độ đúng đắn với cuộc sống.
Khi hạt cát chui vào trong cơ thể, mặc dù cảm thấy rất khó chịu nhưng con trai cũng không làm cách nào để đẩy nó ra ngoài được. Tuy nhiên dần dần con trai lấy nguồn dinh dưỡng của mình bao quanh và hạt cát ấy trở thành ngọc trai tuyệt đẹp. Vì vậy, hãy cho chính mình một khoảng lặng để học cách suy nghĩ, học cách chờ đợi và cũng là để điều chỉnh chính mình.
Điều khó làm nhất không phải là đại sự, mà đó là sự kiên trì
Nếu uống rượu rồi khóc, không phải là do bạn uống nhiều, mà là do bạn đã quá tủi thân. Trong thế giới này chẳng có ai sinh ra đã kiên cường, chính hoàn cảnh sau này đã khiến ta phải mạnh mẽ, con người sống được thì cần phải kiên cường.
Trước kia một khi tức giận, chẳng ai có thể cản được. Giờ đây dù có là gì, chớp mắt đã cảm thấy không cần thiết nữa rồi. Thời gian dần dần sẽ làm trôi đi những khờ dại của thanh xuân, cũng dần dần làm dày thêm lớp trầm mặc trong tâm hồn. Trưởng thành chính là khi dù việc gì xảy đi nữa bạn vẫn “tâm lặng như nước”, tất cả biểu cảm đều mong muốn đạt tới “vô vi”.
Khi trưởng thành bạn sẽ học được rằng, càng đau càng không lên tiếng, càng khổ càng phải trầm lặng. Nhìn thế giới bằng một trái tim thanh tịnh, sống với tất cả tình yêu, biết được khi nào cần tiến lên hay lùi bước.
Cuộc sống chẳng phải là con đường bằng phẳng, vậy nên hãy thản nhiên ở tâm hồn và tự tại trong thế gian này. Điều đáng quý nhất, chính là một trái tim bình thường.