Bạn bè rục rịch xin việc thì tôi nhận ra cần phải đi làm

Chúng ta ai cũng có quá nhiều lần khó khăn để phải từ bỏ, tuy nhiên người thành công sẽ không từ bỏ cho dù khó khăn đó đem lại sự tuyệt vọng khủng khiếp nhất.

Rục rịch xin việc làm

Ngày đó, cuối cùng tôi thành tâm viết cái email mong được vào làm cho công ty họ với tất cả thành ý. Và rồi tôi mừng rớt nước mắt khi nhà tuyển dụng nhận tôi. Cái quan trọng nhất không phải là họ chối bỏ tôi như thế nào, mà là tôi cương quyết muốn ở lại với họ ra sao.

Mùa hè năm 2012, những đứa bạn của tôi bắt đầu tốt nghiệp. Đến khi chúng rục rịch xin việc thì tôi nhận ra cần phải đi làm. Gặp tôi bọn nó cứ hỏi tôi xin làm chỗ nào chưa. Tôi nghĩ trong đầu hóa ra đã đến lúc phải đi xin việc, đi làm thật.

Năm 2010 tôi là sinh viên năm hai khoa Công nghệ thông tin. Tôi lúc đó là thằng sinh viên ham đá bóng, thích ăn nhậu. Tôi rớt môn liên miên, nhiều lần còn bị cấm thi. Tiền học phí đóng không đủ, thế là bị đuổi học. Tôi có đến nhà thầy giáo xin xỏ, năn nỉ cô chủ nhiệm giúp đỡ nhưng cũng không được. Cuối cùng tôi phải nghỉ học. Tôi giấu chuyện này không cho bố mẹ dưới quê biết.

ban-be-ruc-rich-xin-viec-thi-toi-nhan-ra-can-phai-di-lam-hinh-anh-1
Bạn bè tốt nghiệp, rục rịch xin việc thì tôi nhận ra phải đi làm

Quyết tâm đến cuối cùng để có việc

Hai năm nằm lì trong phòng trọ, tôi vẫn nhận tiền chu cấp từ bố mẹ. Sáng tôi ngủ tới trưa, chiều uống trà, ăn mì gói, chém gió cùng hàng xóm. Sẵn có cái laptop bố mua, tôi mò mẫm tìm cái gì đó học. Tôi tìm mua cuốn “Lập trình Visual Basic”. Thế là thằng thất học nửa chừng như tôi cũng viết được mấy cái game chơi ca rô, bói tử vi. Nói chung cũng coi như có tí vốn giắt lưng quần. Vốn tiếng Anh nhờ đó cũng cải thiện, tôi bắt đầu có chút tự tin để đi xin việc.

Tôi dành cả một đêm viết CV và cái cover letter. Khi đọc lại, tôi tự nghĩ là sao mình có thể viết hay như thế, nhà tuyển dụng chắc chắn sẽ bị hạ gục. Tôi hăm hở đi rải hồ sơ. Có vài chỗ kêu tôi tới phỏng vấn. Kết quả là phỏng vấn 4 công ty đầu tiên trong đời, tạch cả 4.

Công ty thứ 5 thì phỏng vấn xong không thấy hồi âm. Công ty thứ sáu khiến tôi ấm ức nhất. Số là tôi cao trên 1m70, cân nặng thì chỉ có 47 kg do không có việc làm, tiền không đủ ăn lại phải gánh phí trọ, điện nước nên người phỏng vấn lúc đó làm động tác giả bắt tay tôi. Nào ngờ ông ta muốn xem tay tôi có vết chích hay không vì nghĩ tôi là thằng nghiện.

Đến cái công ty cuối cùng thì tôi hoàn toàn cầu mong ông trời xót thương cho cái thân phận long đong này. Được mời đi phỏng vấn tôi mừng lắm. Tôi chuẩn bị kĩ lưỡng nào là đầu tóc bóng loáng, quần áo chỉnh chu, mang giày sạch sẽ, đặc biệt là ăn uống no bụng trước khi đi phỏng vấn. Đến công ty người ta phỏng vấn tôi được mời ăn bánh. Sau khi làm bài test tiếng Anh, tôi lại phải làm bài test chuyên môn. Sau đó thì phỏng vấn trực tiếp tôi tự tin trả lời răm rắp, hy vọng tràn trề cho cái cơ hội này.

ban-be-ruc-rich-xin-viec-thi-toi-nhan-ra-can-phai-di-lam-hinh-anh-2
Tôi hoàn toàn cầu mong ông trời xót thương cho cái thân phận long đong này

3 ngày sau, tôi nhận được email và thất vọng tràn trề vì tôi lại tạch. Tôi liền gửi email hỏi nhà tuyển dụng lý do. Họ trả lời rằng họ hoài nghi về thái độ khi làm việc của tôi. Họ sợ tôi thuộc loại người vào làm mấy hôm thấy chán thì xin nghỉ. Đêm đó tôi suy nghĩ nhiều lắm. Cuối cùng tôi thành tâm viết cái email mong được vào làm cho công ty họ với tất cả thành ý. Và rồi tôi mừng rớt nước mắt khi nhà tuyển dụng nhận tôi. Lương tôi khi đó là 5.000.000 đồng/tháng. Có lẽ đối với nhiều người, mức lương này quá thấp để làm việc. Nhưng đối với những kẻ đã qua mấy lần trượt phỏng vấn như tôi, nó thật sự là một cứu tinh.

Đến nay đi làm cũng đã 5 năm, lương bây giờ là 12 triệu. Nghĩ lại cái thời bấp bênh vô định, không thấy tương lai ngày trước tôi lại cảm thấy bồi hồi. Ai cũng có một lần tuổi trẻ, từng nhiều lần bị đẩy vào những khoảng không vô chừng. Nhưng tôi nghĩ rằng không gì có thể tồn tại mãi, mọi khó khăn chỉ là thử thách, chúng ta rồi sẽ vượt qua nó nhanh thôi. Chỉ cần cố gắng và tin tưởng, ngày mai rồi mọi chuyện sẽ khác.

Số phận có thể sẽ không dễ dàng cho một số người, trong đó có thể có tôi có cả bạn, nhưng đừng tin rằng nó không bao giờ có lối thoát. Điều duy nhất tôi có thể tự hào về chính mình đó chính là sự kiên trì. Nếu như ngày hôm đó thay vì trượt dài trong tuyệt vọng, thay vì cứ tin tưởng bản thân thêm một lần nữa, có lẽ tôi vẫn mãi loay hoay đi tìm con đường sự nghiệp của chính mình mà không biết rằng rốt cuộc rồi mình sẽ trôi về đâu. Và lúc đó, đối với tôi mà nói, cái quan trọng nhất không phải là họ chối bỏ tôi như thế nào, mà là tôi cương quyết muốn ở lại với họ ra sao.

Quá nhiều lần để chúng ta từ bỏ, nhưng người thành công thì không bao giờ từ bỏ dù đó là sự tuyệt vọng khủng khiếp nhất. Tôi luôn tin thế!

Chia sẻ từ độc giả Cao T.G

Top công việc mới nhất

Cùng chuyên mục