Thương phận mình, tôi lại nghĩ đến nhiều cô giáo tóc đã hoa râm như tôi. Những tưởng về hưu rồi thì yên tấm thân. Nào ngờ vẫn phải còng lưng đạp xe đi làm mỗi sáng. Cuộc sống vẫn hối hả, bộn bề.
Cống hiến cho nghề
Tôi có 37 năm cống hiến cho sự nghiệp trồng người. Làm giáo viên nhiều năm, tôi lúc nào cũng mơ về ngày mình an nhàn lúc về già. Thế nhưng ngày nhận quyết định về hưu cũng là ngày tôi bươn chải tiếp tục cuộc sống. Số tiền lương hưu dưới 2 triệu/tháng tôi làm sao sống nổi.
Lương hưu quá thấp nên tôi phải vừa làm ruộng, vừa làm phụ bếp. Trước đây còn là giáo viên mầm non thì học sinh về mình cũng chuẩn bị về. Giờ về hưu nên xin trường cho ở lại làm phụ bếp. Mỗi khi phụ huynh đến đón con em thì tôi cũng sắp xếp bát dĩa lo về nhà. Mọi người trong trường vẫn thương mến gọi là “Cô” dù tôi không còn dạy học nữa.
Thương phận mình, tôi lại nghĩ đến nhiều cô giáo tóc đã hoa râm như tôi. Những tưởng về hưu rồi thì yên tấm thân. Nào ngờ vẫn phải còng lưng đạp xe đi làm mỗi sáng. Cuộc sống vẫn hối hả, bộn bề. Một ngày của tôi bắt đầu từ 5h sáng. Tôi tranh thủ tưới đám rau trước nhà rồi đi gặt. Đồng lương hưu quá thấp nên tôi trông nhờ vào tiền bán rau, gặt lúa và lương phụ bếp.
Nhưng lương hưu quá thấp
Nhà tôi có 4 anh chị em. Ngày xưa nghèo lắm, mấy anh chị không được ba má cho ăn học. Còn tôi may mắn là con út, nên được lo ăn học đàng hoàng. Tôi làm giáo viên mầm non từ năm 1980. Thoắt cái đã 37 năm tròn.
Nhớ lại những ngày đầu đi dạy, giáo viên rất là hiếm. Khắp nơi người ta vận động ai có ăn học chút ít thì đi dạy chữ cho con em. Kiến thức thì bổ sung sau cũng được. Thời đó lương giáo viên mầm non là 15 kg thóc/học kỳ, rồi lên 30 kg thóc/học kỳ. Tôi đi học bổ túc thêm kiến thức không được hỗ trợ gì nên phải tự lấy thóc mang đi học.
Nếu như là người khác thì chắc hẳn họ đã bỏ nghề giáo lâu rồi. Cuộc sống khắc nghiệt, cộng thêm gánh nặng cơm áo gạo tiền nên mấy ai trụ nổi. Đồng nghiệp của tôi người đi Bắc, kẻ vào Nam, đứa về quê. Cơ bản thì họ đều khấm khá lên dần. Tôi nhiều lần cũng muốn buông xuôi và kiếm nghề khác mà làm. Nhưng vì yêu nghề, yêu trẻ nên tôi không nỡ. Vài lần lễ, Tết, phụ huynh, học sinh có đến tặng quà cho tôi. Nhìn thấy quà chỉ là vài trái ổi, vài quả trứng gà mà thương.
Sau này tôi đi dạy thì lương có tốt hơn. Thật ra tôi cũng phải gói ghém vì lương cũng chỉ hơn 5 triệu. 5 triệu đó lo cho ông nhà bị tiểu đường, lo cho 2 đứa con ăn học. Giờ về hưu thì tiền hưu chỉ đủ lo thuốc cho chồng thôi. Nếu không nhờ làm phụ bếp, nuôi thêm lợn gà, chăm mấy sào ruộng thì không có thêm thu nhập.
Tôi như vậy đã lo não ruột. Con cái lớn hết thì tôi lo càng lo. Nhỏ út thì học xong 12 rồi. Đứa lớn thì cũng đại học ra mà vẫn lận đận tìm việc khắp nơi. Ngày nào về nhà tôi cũng lao vào chăm lợn, gặt lúa để khỏi nghĩ đến cảnh nghèo. Giờ tôi chỉ hi vọng nhà nước quan tâm giáo viên mầm non như tôi nhiều hơn. 37 năm cống hiến cho giáo dục mà cuối đời còn vất vả, long đong thì khổ thân chúng tôi quá.
Chia sẻ của C.L