Trong công việc, dẫu xung quanh là vô vàn những điều chẳng hay ho, thì tôi vẫn luôn là chính tôi, đem lòng tin vào bản thân mình giữa môi trường công sở khắc nghiệt.
Chốn công sở đáng sợ
Tôi, 27 tuổi, cái tuổi dẫu chưa ngậm đủ những thăng trầm nhưng cũng đủ để hiểu được ở cái chốn gọi là công sở này ẩn chứa những điều đáng sợ nào. Dĩ nhiên, tôi không thể phủ nhận rằng bên cạnh những giọt nước mắt vẫn còn lắm niềm vui và nụ cười.
Tôi vẫn còn nhớ rõ sự thất vọng của mình năm tôi 22, cầm tấm bằng hạng ưu, giữ tâm thế của một người trẻ tràn đầy nhiệt huyết cùng nụ cười rạng rỡ bước vào đời. Thế nhưng, đời vội vã tạt vào tôi một màu xám xịt khi tôi đi làm và trở thành một đứa “cu li” chính hiệu giữa môi trường công sở lắm kẻ xa lạ – tức là chuyên làm những việc lặt vặt trong văn phòng. Ngày tôi ra trường, bố mẹ đã cho tôi 2 sự lựa chọn: Hoặc là về quê làm công việc an nhàn trong Nhà nước, hoặc là ở lại Sài Gòn phồn hoa và tự vẽ vời tương lai của mình. Tôi đã quyết tâm với con đường thứ hai.
Vâng, và bức tranh của tôi bắt đầu bằng một màu xám như thế. Tôi không chắc lựa chọn của mình có đúng hay không nhưng đó thực sự là những gì tôi thích và muốn làm. Tôi muốn được sống với những gì mình thích khi còn có thể. Tôi không muốn lãng phí thời gian và tuổi trẻ của mình cho một chiếc ghế an nhàn và an toàn nơi quê nhà. Tôi muốn chiến thắng bản thân mình. Động lực đó thôi thúc tôi rời bỏ công việc “cu li” và dấn thân vào công việc liên quan đến chuyên ngành của mình.
Tôi không chọn một công ty lớn. Tôi đơn giản chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường trong một công ty start up nhiều người trẻ tuổi như mình, lắm hoài bão, lắm ước mơ. Người ta thường rỉ tai nhau, ở một môi trường công sở với nhiều người “già” hơn mình sẽ phức tạp và khó khăn gấp vạn lần so với những người trẻ. Thế nhưng, khi đã cọ sát sâu sắc với thực tế, tôi chắc nịch với bạn rằng điều đó thật sự chẳng đúng tý nào.
Nhưng tôi vẫn là chính tôi
Môi trường công sở luôn khắc nghiệt, dù ở đó có lực lượng nhân sự ra sao. Những ngày đầu làm việc, tôi phải chịu ấm ức khi bao nhiêu việc bỗng dưng ở đâu cứ dồn vào mình. Đó là những việc nhỏ nhặt mà đồng nghiệp của tôi cho rằng là nhiệm vụ của một đứa trẻ và mới như tôi. Rồi hằng ngày đi làm, tôi đều phải nghe thấy những lời xì xầm, rằng cô này thế này, anh kia thế nọ. Một vài người túm tụm lại, lườm nguýt rồi cười ha hả với nhau,… Có hàng vạn thứ đang tồn tại khiến tôi cảm thấy chán nản với những người trẻ, rất trẻ ở cái công ty này.
Thế nhưng tôi không chọn cách nghỉ việc, bởi dù lắm kẻ “bà tám” phiền toái, thì ở đây lại có một anh sếp rất tuyệt vời. Tôi phải dùng từ ngưỡng mộ để nói về cấp trên của mình bởi chính cái cách mà anh điều hành cả một tập thể đi vào guồng thật nhịp nhàng. Tôi muốn cống hiến, tôi muốn phát triển bản thân mình. Chính cái khao khát đó cho tôi sức mạnh để trở thành một con ong chăm chỉ, cần mẫn, sẵn sàng làm tất cả để được công nhận tại chính nơi này.
Rồi, tôi được cấp trên giao cho nhiều nhiệm vụ quan trọng hơn. Người ta xì xầm bàn tán, bảo tôi giả tạo, nịnh bợ. Người ta dành cho tôi một vị trí mới, đó là trở thành nhân vật chính cho những cái lườm nguýt. Bạn nghĩ tôi có thể nào ngó lơ những điều đang xảy ra xung quanh mình không? Dĩ nhiên là không, một thời gian tôi đã nghĩ rằng, tôi có lẽ phải làm gì đó vừa lòng họ, cho họ mát lòng để thôi đừng chỉ trích, bàn tán, đặt điều về tôi nữa. Tôi đã từng có suy nghĩ như thế.
Bạn biết không, suy nghĩ đó chỉ kéo dài một vài ngày rồi biến mất khi tôi nhận ra rằng, ở cái môi trường công sở lắm phức tạp này, tôi chẳng thể nào cứ chạy theo một ai đó mãi. Điều đó thật điên rồ. Điều quan trọng hơn đó chính là sự nỗ lực của tôi đã được công nhận và tôi phải làm thật tốt. Tôi vẫn sẽ là chính tôi dẫu có thể sẽ đối mặt với không ít lời ra vào. Một vài người sẽ ghét bạn biết bao, nhưng một vài người khác sẽ công nhận và giúp đỡ bạn. Tôi không thể chiều lòng những kẻ chỉ biết chăm chăm vào việc dìm tôi xuống. Tôi không thể như vậy.
Giờ đây, tôi đã ở một vị trí cao hơn so với ngày đó. Thật tốt biết bao vì tôi luôn nỗ lực vì tương lai của mình chứ không phải là trở thành một kẻ đi nịnh bợ kẻ xấu, như tôi từng nghĩ. Điều tuyệt vời nhất chính là được là chính mình, sống với những mục tiêu mình theo đuổi. Khi xung quanh bạn có lắm những điều khiến bạn phiền não, hãy nhớ rằng, luôn kiên định với bản thân mình, đừng trở thành một người như họ!
Chia sẻ từ độc giả Thu Trâm