Những sai lầm đáng nhớ ở tuổi 30

Tôi sinh ra tại một vùng quê nghèo và trải qua những ngày tháng tuổi thơ không mấy hạnh phúc. Vì nghèo khó, tôi và 2 thằng em trai sớm nếm trải những trận đòn roi của bố. Lớn lên một chút, dù được tuyển vào trường chuyên, nhưng tôi không được học vì không đủ tiền đóng học phí. Tôi đành cam phận học ở quê, làm đủ thứ nghề như đi chăn trâu thuê, mò cua bắt ốc, buôn bán ở chợ để kiếm thêm vài đồng phụ giúp bố mẹ.

20 tuổi, tôi đi bán hàng. Lương lúc đó chỉ 2 triệu 1 tháng. Thế là tôi lấy thêm rau ra chợ bán, nên có thêm ít tiền. Sau 1 năm, tôi xin bố mẹ cho mình đi thi đại học. Cuối cùng, tôi cũng đỗ vào một trường có tiếng khiến mẹ tôi mừng rớt nước mắt. Nhưng bố lại không mặn mà với chuyện học hành của tôi.

Dù được tuyển vào trường chuyên, nhưng tôi không được học vì không đủ tiền đóng học phí

Hai mẹ con tôi lên thành phố tìm nhà trọ và nhập học. Nhờ mẹ bán đi con trâu mới có đủ tiền xe và tiền học phí cho tôi. Mẹ đưa tôi 700 nghìn đồng cùng 10kg gạo rồi về nhà với 100 nghìn đồng trong túi. Tôi chia tay mẹ và ngơ ngác ở lại. Thời gian ấy khó khăn lắm, tiền nhà 400 nghìn, tiền ăn 300 nghìn mỗi tháng nên tôi không còn tiền bắt xe bus đi học, ngày nào cũng phải ra khỏi nhà từ sớm để đi bộ đến trường.

Thế là tôi đi làm thêm, sáng đi học, chiều đi làm và tôi chỉ dám ăn một cái bánh mỳ mỗi ngày. 2 năm đại học trôi qua, tôi cũng được xem là có cái nghề hướng dẫn viên, lương của tôi khá hơn nên tôi nhắn mẹ đừng gửi tiền lên cho tôi nữa. Nhưng tôi cũng chạnh lòng vì vài bạn cùng khoá nói tôi nghèo mà học đòi cái nghề đầu tư nhiều và cần tiền nhiều, nghèo mà còn chảnh.

4 năm đại học, tôi lăn lộn xin làm đủ thứ nghề, từ nhân viên khách sạn, hướng dẫn viên đến MC. Một ngày của tôi bắt đầu từ 5h sáng và kết thúc lúc 12h đêm. Nhờ chịu làm, tôi cũng mua được xe máy, gửi tiền cho bố mẹ sửa nhà, cho tiền các em ăn học.

Năm thứ 4, vì bận lo thủ tục tốt nghiệp nên tôi xin nghỉ việc các chỗ. Tốt nghiệp xong, tôi hùng hạp mở quán ăn với bạn bè nhưng thất bại. Tôi trở về với 2 bàn tay trắng, không công việc, chán nản đến muốn tự tử. Rồi tôi mở công ty riêng bằng 10 triệu tiền vốn mẹ đưa. Thậm chí tôi còn giấu bố cầm cuốn sổ nhà, mẹ còn tính bán luôn căn nhà lấy tiền cho tôi nữa. Cũng may là ông trời thương nên tôi trả được hết nợ vay và gửi lại bố mẹ một số tiền nho nhỏ sau 4 tháng làm việc, dù khá chật vật.

Lận đận sự nghiệp và tình duyên của tôi cũng không khá hơn. Mối tình đầu của tôi là vào năm thứ 3 đại học. Người ấy cùng quê với tôi. Quen nhau 2 năm mà chúng tôi không gặp nhau nhiều như những cặp đôi khác, khi tôi ra trường cũng có nghĩ đến chuyện cưới xin nhưng anh bảo thủ, muốn tôi về quê làm công nhân chứ không cho làm việc trên thành phố. Thế là tôi quyết định chia tay.

Lận đận sự nghiệp và tình duyên của tôi cũng không khá hơn

Một năm sau, tôi lại đi yêu một người đàn ông đã có gia đình. Tôi thậm chí còn phát hiện ngoài tôi và vợ anh ta, anh ta còn quen thêm một cô bé ít tuổi. Khó khăn lắm tôi mới dứt khoát được với người đàn ông đó. Sau cuộc tình sai trái, tôi mang bầu và quyết định làm mẹ đơn thân. Giờ đây nhìn lại, tôi đã trải qua nhiều sai lầm và đau khổ cuộc đời ở tuổi 30, tôi đã sống vật vã như thế nào khi đã đánh mất chính mình và cũng mất khá nhiều thời gian vật vẽ để tìm lại chính mình.

Cuộc sống có rất nhiều sự đánh đổi, rất nhiều đắng cay mà bản thân phải gánh chịu cho những lỗi lầm của mình, nhưng tôi tin đều sẽ vượt qua cả. Những bạn trẻ ngày nay, sai lầm cũng không phải là ít, nhưng đừng vì vậy mà trượt dài trong nỗi đau của mình. Cơ hội luôn dành cho mỗi người nếu biết nỗ lực và phấn đầu, cho dù sự nghiệp hay chuyện tình cảm nhiều lần đẩy các em xuống địa ngục.

Ai cũng sẽ có những sai lầm trong sự nghiệp và trong tình yêu, dù mình có trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề. Đã vậy thì sao không đương đầu với nó? Qua những biến cố, chúng ta sẽ biết cách yêu thương và trân trọng bản thân hơn.

Chia sẻ từ độc giả N.D

 

Top công việc mới nhất

Cùng chuyên mục