Thời gian cứ trôi qua từng ngày, nhiều khi tôi dự định mở một tiệm may nhưng lại sợ người ta cười chê vì một thạc sĩ lại đi may vá kiếm sống.
Sống dựa vào bố mẹ
Sức học của tôi thuộc loại trung bình – khá. Ai cũng nói tôi không giỏi nhưng được cái chăm chỉ. Biết sao được, cần cù bù siêng năng mà. Tốt nghiệp cấp ba xong tôi cũng đăng ký thi đại học như người ta, nhưng tôi trượt đại học.
Bố mẹ tôi chạy nhờ người ta cho tôi một chỗ học dự bị đại học. Bạn bè tôi ai cũng học cao đẳng, đại học hết. Gia đình tôi lại có truyền thống nhà giáo nên không đi học là không được. Thế là tôi đành đi học đại. Bố mẹ biết tôi thích may vá, thêu thùa nhưng hễ tôi đề cập đến sở thích của mình là lại nghe “học làm gì cái nghề tay chân đó, làm đến gù lưng, lương chẳng có bao nhiêu”. Những lúc như thế tôi chỉ muốn khóc. Gia đình bố mẹ đều theo nghề giáo, mình làm con mà không theo được thì thật quá thảm hại.
Một năm sau, tôi cũng thi đỗ vào ngành Văn học, trường Đại học sư phạm. Tôi biết tố chất mình không giỏi nên vào đại học tôi luôn tự nhủ rằng người ta cố gắng một thì tôi phải cố gắng mười mới theo kịp họ. Tôi nhớ quãng thời gian đó tôi cắm đầu cắm cổ học. Mỗi ngày có tiết là sáng đến trường, chiều về nhà học bài hoặc lên thư viện kiếm tài liệu chứ không la cà chỗ khác. Nhiều khi tôi còn quên luôn ăn uống.
Tôi lúc đó sống mà không biết sống là gì. Suốt ngày chỉ hết học rồi lại học. Ấy thế mà những tiết giảng bài của thầy cô trên lớp tôi hoàn toàn không tiếp thu nổi. Học ngành Văn học mà không hiểu thì thật tệ nên tôi cũng ngại hỏi bạn bè, hỏi thầy cô những thứ mình cảm thấy ngu muội. Những lúc thi học kỳ tôi thức khuya đến tận 2-3 giờ sáng học bài, đọc tài liệu. Tôi không còn thiết tha trò chuyện, kết bạn, giao lưu chứ đừng nói tìm việc làm thêm cho có kinh nghiệm. Mỗi học kỳ tôi chỉ mong mình kiếm chút thành tích, giành được học bổng học tập là mãn nguyện lắm rồi.
Xin việc cũng nhờ bố mẹ
Ông trời không phụ người có lòng. Tôi cũng tốt nghiệp và cầm trên tay tấm bằng loại giỏi. Dù tốt nghiệp xong tôi cận đến 5-6 độ, tóc nhiều sợi bạc và ngày càng ít nói. Tuy nhiên, tôi đi xin việc tại nhiều trường trong thành phố họ đều không nhận vì họ nói đã đủ giáo viên, không muốn nhận thêm, huống hồ tôi lại không có hộ khẩu thành phố.
Mãi vẫn không có kết quả nên tốt nghiệp xong, tôi về quê chờ bố mẹ xin việc cho. Kiếm việc làm ở quê còn khó hơn trên thành phố. Các trường cũng không có nhu cầu tuyển thêm giáo viên. Bố mẹ tính chạy một chân cho tôi vô một trường nhà nước, nhưng gấp rút quá nên gom góp không đủ tiền. Ở dưới quê 3 tháng mà ăn không ngồi rồi, hàng xóm thấy ra vào nên cứ hỏi tôi “tốt nghiệp loại giỏi mà chưa có việc làm à?”, “dạo này làm ở đâu rồi?”,… Tôi chán, bố mẹ tôi cũng chán nên khuyên tôi đi học tiếp cao học. Mẹ nói tiền học đóng từng đợt nên bố mẹ ráng chút cũng cầm cự được. Nghe có lý, thế là tôi đi học cao học.
Hai năm sau, tôi cầm tấm bằng cao học, một bằng Anh văn tiếp tục xin vào làm một công ty nhà nước. Tôi trượt ngay kỳ thi tuyển công chức. Chắc do không quen biết nên không có chỗ. Tôi không còn thấy tương lai mình hiện diện từ đó. Ít lâu sau một chị giáo viên, bạn của mẹ tôi nghỉ phép để sinh con, mẹ giới thiệu cho tôi vào thế. Thế là tôi thành giáo viên tạm thời, dạy không lương. Thời gian sau thì chị ấy cũng trở lại, tôi lại trở về cảnh mịt mù tương lai. Thời gian cứ trôi qua từng ngày, nhiều khi tôi dự định mở một tiệm may nhưng lại sợ người ta cười chê vì một thạc sĩ lại đi may vá kiếm sống. 27 tuổi, tôi chẳng còn biết bám víu vào cái gì nữa.
Chia sẻ từ độc giả B.T