Có bao giờ bạn chơi phép đếm ngón tay trong tình yêu: yêu, không yêu, yêu, không yêu… chưa? Lớn hơn một chút là chuyện nghề nghiệp, đứng trước vấn đề trái ngành: được, không được, được, không được… chưa?
Lựa chọn tìm việc trái ngành
Tôi chọn yêu và cũng chọn làm trái ngành. Bản thân tôi là một người học đúng chuyên ngành mà mình mong muốn, nhưng sau khi ra trường, cuộc đời đưa đẩy mới khiến tôi nhận ra hóa ra mình còn thích một ngành khác hơn nhiều.
Nói như vậy để các bạn thấy rằng đừng than phiền trái ngành, không đúng nguyện vọng ngành hay hoang mang về vấn đề làm trái ngành thì như thế nào. Vì ngành nào cũng thế thôi, cái tôi thấy quan trọng là tự tìm, tự moi trong cái sự chán ngành ra một thú vui để mà làm, biết đầu còn yêu tha thiết hơn. Chẳng phải trên đời này có câu: “trước khi gặp được người đàn ông của đời mình, tôi vẫn nghĩ rằng mình thích con gái”. Nghĩ thì buồn cười thật, nhưng sự thật thì nó vẫn cứ diễn ra.
Tôi giỏi và thích Lịch Sử, đó là lý do mà từ nhỏ cho đến khi tốt nghiệp đại học, tôi vẫn mong muốn rằng mình sẽ trở thành một cô giáo dạy Lịch Sử. Nó như là thứ mặc định trong đầu tôi vậy. Ba mẹ tôi ngăn cấm, còn tôi thì một mực chiến đấu đến cùng để bảo vệ giấc mơ của mình. Đôi lúc cũng thấy tự hào rằng mình đang làm đúng, có gì sai khi theo đuổi ước mơ.
Thế nhưng cứ tưởng cả đời này sẽ chỉ yêu một người, khi một ngày trật nhịp thì mới hiểu, mình có thể cũng yêu thêm hàng trăm người khác nữa. Sau khi tốt nghiệp, vì muốn kiếm thêm thu nhập, mà lại được nhận một lời mời “thơm” từ một chị đang quản lý fanpage và website.
Chị là người quen của tôi, từng biết tôi học khá ổn về văn và cũng đọc nhiều sách nên ngỏ ý muốn tôi hợp tác giúp chị lên nội dung cho fanpage và website mà chị đang quản lý. Những ngày đầu tiếp xúc với công việc, tôi cảm thấy khá nhàm chán vì cứ lặp đi lặp lại những yêu cầu như nhau. Càng làm lâu hơn, tôi lại càng cảm thấy mệt mỏi vì phải luôn luôn vận dụng trí óc, sự sáng tạo của mình để lên content thu hút được lượt tương tác của độc giả. Làm sao bạn có thể dành cả trái tim để chiều chuộng một người mà bạn không thích được chứ. Tôi đã nghĩ vậy. Làm sao tôi có thể làm tốt khi mà tôi không nghĩ rằng mình yêu cái công việc này.
Khó khăn nhưng vẫn cố gắng
Nhưng tiếp xúc càng lâu, tự nhiên lại thấy động lòng. Nói thẳng ra là áp lực công việc tự nhiên phải khiến bản thân phải đi tìm hiểu nhiều hơn, mổ xẻ công việc đó nhiều hơn. Động lòng không phải vì nó hay, mà vì sự tiếp xúc quá lâu khiến tôi tạo ra một thói quen, thói quen kích thích tôi hành động để tự tạo ra hứng thú cho mình.
Tôi vẫn nộp hồ sơ theo ngành mà mình mong muốn, nhưng cái duyên nó đưa đẩy và lại không đẩy tôi chạm được nguyện vọng của mình. Thế đấy, và giờ tôi là một content creator, nó chẳng có gì liên quan đến hình ảnh của một giáo viên lịch sử cả. Tôi vẫn kiếm được tiền và tự nuôi bản thân mình hàng ngày. Tôi vẫn có thể đọc sách và nghiên cứu lịch sử bên cạnh công việc chính của tôi.
Thú thật, đôi khi tôi chán công việc này vì nó bào mòn suy nghĩ mỗi ngày, nhưng khi nào quá chán tôi lại dàn xếp và vứt nó sang một bên, nghỉ một ngày thật dài, rồi từ từ quay trở lại. Nhưng ngành giáo viên đó, nếu tôi cảm thấy chán cũng không thể từ bỏ được, ở phía dưới là biết bao đứa trẻ ngơ ngác nó vẫn nghĩ rằng tôi là một thứ gì đó vĩ đại lắm.
Nói thế để bạn thấy rằng, làm trái ngành đôi lúc cũng chán lắm nhưng chẳng có gì là không thể để giải quyết cả. Và nhiều khi đam mê nếu cứ làm hoài, làm mãi rồi cũng sẽ chán. Giống như thích đọc sách, rồi yêu cầu phải đọc hết 10 cuốn sách trong một ngày và viết 10 book report đăng lên website.
Vui lắm, nhưng vui được mấy ngày. Nhiều khi tự nhiên lại mất đi một cái sở thích. Nên tôi thấy, làm trái ngành chẳng có gì đáng sợ cả. Đừng sợ là sẽ gặp khó khăn và nghĩ rằng mình đã quyết định sai, vì chắc chắn là sẽ gặp khó khăn và cảm thấy mình thật ngu ngốc với quyết định này. Nhưng hãy tin tôi, không ai hài lòng 100% với ngành mà mình đang chọn, thậm chí đó chính là ngành họ đam mê. Làm việc mà đâu phải chơi đâu mà thích sướng!
Yến Trinh
Hồ Chí Minh