Cuộc sống là chuỗi ngày của sự đánh đổi: “Liệu tôi có nên đổi nó lấy sự nghiệp của mình?”

Tôi lớn lên ở một vùng quê nghèo, cái nghèo cái khó khiến tôi từ nhỏ đã xác định mục tiêu của cuộc đời mình là phải làm giàu. Ngày tôi nhận giấy báo trúng tuyển, cảm giác chiến thắng khiến tôi như vỡ òa, bởi ở cái vùng quê này, mấy ai thi đậu được vào trường danh giá như tôi. Tôi xây cho mình rất nhiều mục tiêu. Hằng ngày tôi từng bước, từng bước hoàn thành nó. Để rồi ở cái tuổi mà chúng bạn dưới quê đã sinh được đứa thứ hai, thứ ba, tôi có được mức lương mà người người ngưỡng mộ.

cuoc-song-la-chuoi-ngay-cua-su-danh-doi-lieu-toi-co-nen-doi-no-lay-su-nghiep-cua-minh-hinh-anh-1
Nhưng, đó cũng là lúc tôi phải nhìn lại bản thân mình

Công việc của tôi là quản lý của một nhà hàng 4 sao. Thời gian tôi ở công ty nhiều hơn ở nhà, việc tan tầm lúc 2, 3 giờ sáng là chuyện rất thường xuyên. Tôi làm việc với cường độ cao và áp lực từ nhiều phía đôi khi cảm thấy như bị stress đến cực hạn. Do tính chất công việc nên cũng toàn phải đi đêm về hôm. Cái ngày mình nghỉ thì mọi người đi làm, còn cái ngày mình làm thì mọi người lại nghỉ. Nhưng dù được nghỉ cũng chẳng thể ra ngoài. Sự mệt mỏi khiến tôi thèm ngủ, để khi mở mắt, tôi lại phải bắt đầu cho ngày làm việc tiếp theo.

Có những đêm bão về, tôi một mình đứng dưới mái hiên, nhìn điện thoại rồi lại không biết gọi cho ai. Tôi tự hỏi đã bao lâu rồi tôi không nói chuyện với bạn bè, tháng này, tôi gọi cho má được lần nào chưa. Cơn mưa mùa thu lạnh lẽo nhưng cái lạnh ấy đã là gì so với cảm giác đông cứng ở trong tim. Có những lúc mệt mỏi, tôi cảm thấy phiền khi thấy cuộc gọi từ người nhà gọi tới, tôi từ chối những lời rủ rê từ bạn bè. Rồi khi một mình, sự hối hận đang ẩn núp nơi nào đó lại như nước mưa vậy ào ào mà tràn dâng.

Tôi đã bao nhiêu lần muốn xin nghỉ việc, khi áp lực như chiếc máy đánh trứng và tôi là quả trứng bị đánh đến nát tan. Nhưng rồi thì sếp khuyên ở lại, rồi thì những tờ hóa đơn cứ đúng hẹn lại viếng thăm. Nếu tôi nghỉ việc, tiền tiết kiệm có thể giúp tôi duy trì đến lúc nào ở cái đất Hà thành này.

cuoc-song-la-chuoi-ngay-cua-su-danh-doi-lieu-toi-co-nen-doi-no-lay-su-nghiep-cua-minh-hinh-anh-2
Chi phí sinh hoạt là gánh nặng đè trên vai tôi

Má tôi bảo tôi về quê, kiếm việc ở quê lương thấp chút nhưng được cái nhàn. Rồi thì má lo cho tôi thân gái một mình, ốm đau bệnh tật chẳng người chăm. Lâu lâu, tôi lại nghe tiếng thở dài của bố qua điện thoại, rồi những lần ông bảo má “Bà bảo con nó về”.

Hỏi tôi nhớ nhà không? Nhớ chứ. Tôi chỉ muốn lập tức về với ngôi nhà nơi tôi sinh ra. Dù không xa hoa, không nhà cao cửa rộng, không lộng kiếng treo đèn nhưng nó có hương vị của gia đình, thứ dường như quá xa xỉ nơi xô bồ đô hội.

Nhưng tôi lại sợ, sợ cái viễn cảnh từ nhỏ tôi trông thấy, là cái nghèo đến không có miếng ăn, là những cô gái 15 16 đã về nhà chồng sinh con đẻ cái, có khi ở đến suốt đời cũng chẳng có tờ giấy đăng kí kết hôn. Tôi sợ sự dè biểu từ hàng xóm láng giềng. Những bà cô, ông chú cứ thích lên giọng dạy đời bố tôi: “Ông cho nó ăn học làm chi để rồi nó cũng trở về ăn bám”.

cuoc-song-la-chuoi-ngay-cua-su-danh-doi-lieu-toi-co-nen-doi-no-lay-su-nghiep-cua-minh-hinh-anh-3
Mọi thứ vẫn đang còn dang dở, làm sao tôi dám trở về

Sống xa nhà tôi thấy mình bất hiếu, nhưng trở về, cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn. Tôi chưa giúp gì được cho gia đình, căn nhà chỉ mới được sửa sang nhưng đồ đạt còn đơn sơ lắm, tôi đã hứa sẽ mua cho bố tôi mảnh vườn, mở cho má một tiệm may nhỏ. Mọi thứ vẫn đang còn dang dở, làm sao tôi dám trở về.

Tôi suy nghĩ nhiều, lo nhiều rồi sợ cũng nhiều. Tôi cảm thấy lạc lỏng nhưng càng lạc tôi càng không dám buông cọng dây thừng đang nắm trên tay, dù nó có đang cứa tôi đến chảy máu. Tôi gồng mình bước tiếp, rồi lại chảy nước mắt ở những trạm dừng chân.

Tôi quá mệt mỏi bởi sự đánh đổi mà tôi bỏ ra cho công việc, cuộc sống cá nhân của tôi tròn trĩnh như một số 0. Tôi đã từng nói nếu như, nhưng tôi lại không dám thay đổi nội dung trong quá khứ. Cho dù có máy thời gian đi nữa, tôi có dám làm khác điều gì?

Chia sẻ từ độc giả giấu tên

Top công việc mới nhất

Cùng chuyên mục