Khi biết bản thân đậu đại học, tôi bắt đầu tìm việc làm bán thời gian dành cho sinh viên. Vô số công việc lương cao, nhàn hạ, không nhiều đòi hỏi đầy rẫy trên mạng. Tôi có thói quen lấy giấy bút ghi lại những công việc thích hợp để cân nhắc ứng tuyển. Nhưng nào ngờ, công việc đầu tiên đã bị dính cú lừa đảo. Số là tôi thấy một tin đăng tuyển nhân viên gấp phong bì, làm việc tại nhà với mức lương 1.500.000 đồng/tháng trên mạng. Thấy công việc nhàn hạ, lại chẳng phải đi đâu mất công nên tôi lập tức lấy xe chạy đến tìm địa chỉ công ty xin làm việc.
Đến nơi thì hơi thất vọng vì công ty gì chả giống công ty. Tôi bước vào trong thì thấy một cái bàn, 2 người phụ nữ, vài cái ghế nhựa. Ngoài ra thì chẳng có gì. Họ đưa cho tôi một tờ hợp đồng dài ngoằng bảo tôi đọc xong rồi ký tên. Tôi nói là mình ứng tuyển nhân viên gấp bao bì thì họ bảo tôi đóng 300.000 đồng tiền đồng phục và nói sẽ hoàn lại tiền nếu tôi làm được 1 tuần. Tôi bảo trong ví mình chỉ còn 50.000 đồng. Một trong hai người phụ nữ nói tôi cứ đưa trước cũng được rồi viết cái biên lai bảo tôi ngày mai quay lại nộp tiếp số tiền còn lại. Không hiểu sao lúc đó tôi chả nghi ngờ gì liền về nhà lấy 250.000 đồng đem nộp cho họ ngay chiều hôm đó luôn.
Sau khi đóng 300.000 đồng, họ đưa cho tôi tờ giấy nhận việc rồi kêu tôi chạy xe vài cây nữa tìm địa chỉ trong giấy để gặp người phụ trách. Đến lúc đó tôi mới bán tín bán nghi. Nhưng thấy chỗ này nhiều ứng viên ra vào liên tục nên tôi cũng vừa tin vừa nghe theo. Đến nơi thì chả thấy địa chỉ đâu. Gọi số điện thoại trên giấy ghi thì một người đàn ông chỉ đường đến một căn nhà nhỏ. Cũng như chỗ kia, chỗ này chỉ vỏn vẹn một cái bàn. Trước tôi có hai bạn nam cũng đến xin làm gấp phong bì. Có 3 người ngồi trong văn phòng tiếp chúng tôi, 2 nữ, 1 nam. Người nam bảo hai bạn nam mỗi người đóng 250.000 đồng tiền làm thẻ ngân hàng và thẻ nhân viên gì đấy. Tôi bắt đầu nghĩ mình bị lừa. Hai bạn nam đó không đem theo tiền nên họ bảo ngồi chờ giải quyết sau. Còn tôi thì nghĩ mình bị lừa chắc rồi nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại mở ví đưa tiền cho họ. Và tôi lại được nhận thêm một tờ giấy hẹn 5 ngày sau đến nhận việc.
Về đến nhà tôi cứ tự trách mình ngu nên lên mạng tìm địa chỉ những công ty lừa đảo. Và thì phát hiện mình đã bị lừa. Tôi ấm ức lắm và không dám gọi điện về quê kể cho mẹ nghe. Dù lòng rất muốn nói với ai đó để giải tỏa cơn ấm ức. Tôi cảm thấy mình thật ngu và ăn hại vì tiền của cha mẹ gửi lên cho ăn học mà giờ mất oan uổng. Suốt nửa năm, tôi cứ nguyền rủa bọn lừa đảo sẽ bị công an bắt.
Đó là câu chuyện khi tôi là sinh viên năm nhất. Giờ đây ra trường đã 4 năm, nghĩ lại sao hồi đó tôi ngây thơ thế không biết. Sau sự việc đó, tôi đã rút ra được bài học là không có việc làm nào nhàn hạ, không có việc làm nào mà không đổ mồ hôi, sôi nước mắt. Tìm việc làm cũng xót xa lắm chứ không đơn giản và khi có công việc phải quý trọng. Quan trọng là phải tỉnh táo tránh xa những công việc mà nhà tuyển dụng đòi tiền của ứng viên. Tìm việc làm nên tìm nơi uy tín, rõ ràng. Đúng là đi một ngày đàng, học nhiều ngàn sàng khôn.