Không có kỹ năng nên tôi lúc nào cũng tự ti với đồng nghiệp

Tốt nghiệp đại học, không được tốt số như mấy đứa bạn chỉ sau 3 tháng là tìm được việc, tôi phải lận đận 3 năm mới có việc làm ổn định. Sức học của tôi thuộc loại khá tốt. Khổ nỗi lại ít chịu thực hành nên học lý thuyết cho nhiều thì cũng chỉ là mớ lý thuyết suông. Đó cũng là lý do khi đi làm, tôi thường chới với và “chết đuối” với việc học kỹ năng.

Còn nhớ cái thời cầm tấm bằng đại học lông bông lang bang khắp nơi xin việc, đến nằm mơ tôi cũng không mơ rằng nó gian truân đến thế. Bị nhà tuyển dụng từ chối trên dưới 15 lần vì chưa đủ kinh nghiệm để có thể đảm nhận vị trí họ đăng tuyển, tôi cảm thấy vô cùng chán nản và đầy tự ti. Nhất là tôi hay mặc cảm với bạn bè vì chúng sớm có việc từ lâu.

Tôi thường chới với và “chết đuối” với việc học kỹ năng

Cuối cùng thì sau 3 năm, tôi được nhận vào làm một công việc văn phòng. Tuy trái ngành nhưng có còn hơn không. Mức lương dù không cao nhưng tôi vẫn trân trọng cơ hội này.

Tính tôi vốn nhút nhát lại ít nói, hơn nữa không có kỹ năng làm việc trái ngành nên tôi lúc nào cũng tự ti với đồng nghiệp. Thử việc đến tháng thứ hai mà tôi vẫn còn ngại giao tiếp với mọi người cũng như chưa thể hòa nhập vào môi trường công sở. Mỗi lần họp lấy ý kiến, tôi rất sợ tranh luận với đồng nghiệp, sợ ánh mắt của sếp nhìn thấy tôi. Mọi thứ đều làm cho tôi cảm thấy lo lắng, bất an.

Tôi có đem vấn đề của mình nói với mấy đứa bạn thời đại học. Chúng nó bảo vạn sự khởi đầu nan, gian nan thì mới có cơ hội chứng minh năng lực. Dẫu biết là thế, nhưng tôi tự hỏi có phải mình khởi đầu quá muộn màng rồi không? Giống như việc một người già lại đứng ở vạch xuất phát trên cuộc đua của những đứa trẻ, cuối cùng cũng thua cuộc mà thôi.

Không muốn nghĩ mình thất bại cũng không được vì một lần sếp gọi tôi vào phòng và nói: “Anh không biết mình có tuyển nhầm người hay không? Vì anh muốn một nhân viên hoạt bát, lanh lợi mà em thì quá kiệm lời”. Nghe xong tôi cảm thấy vô cùng bế tắc. Tính sếp tôi thẳng thắn, yêu cầu rất cao đối với đội ngũ của mình nên tôi rất sợ sếp. Sếp cũng thẳng thắn chia sẻ là sếp không cần một người chỉ đâu đánh đấy mà cần một người làm việc hết mình, nói một phải hiểu mười.

Tôi tự hỏi có phải mình khởi đầu quá muộn màng rồi không?

 

Dù biết rằng sếp nói như thế là muốn tôi cải thiện chứ không có ý đuổi việc, tôi vẫn cảm thấy mình thật tệ hại và nên ra đi, vì kỹ năng của tôi phải nói là “rất có vấn đề”. Môi trường làm việc công sở có lẽ không thích hợp với tôi. Tôi nhận ra mình rất thiếu nhiệt huyết cho công việc. Thế nhưng tôi không muốn bỏ công việc này. Tôi chán phải trở lại cuộc sống như 3 năm bấp bênh tôi đã sống. Tôi không biết nên từ bỏ để tìm cơ hội khác hay tiếp tục ở lại để thích nghi cho bằng được nữa?

Chia sẻ của L.S

 

Top công việc mới nhất

Cùng chuyên mục