Quăng được cái mũ tốt nghiệp lên trời cũng là lúc hai chữ thất nghiệp quăng vô mặt!

Thời trẻ dại, chúng bạn mình thường hỏi nhau sẽ chọn cuộc đời bình lặng hay bão giông. Hồi đấy mình bảo sẽ chọn cuộc đời bão giông. Vì trải qua nhiều thử thách con người mới khôn lớn và trưởng thành được. Cuộc sống dễ dàng quá sẽ càng khiến cho con người ta yếu đuối lắm, cũng chả có mục tiêu và tương lai gì cả. Nhưng bây giờ mình nghĩ, dù có chọn gì thì cuộc đời này cũng đầy những giông bão mà thôi.

Khủng hoảng khi vừa tốt nghiệp

Mình hiểu mà, chẳng dễ thở một tí nào. Quăng được cái mũ tốt nghiệp lên trời, cũng là giây phút tự hiểu, quăng đi cả một thiên đường, hai chữ thất nghiệp, quăng vô mặt.

Sau khi ra trường, bắt đầu khủng hoảng ập xuống đầu mình, là sẵn sàng đón nhận nó như mình vẫn nghĩ là không thể. Cái sự than và chán có lẽ là cảm giác ngập trong đầu mình vào thời kỳ ấy.

Khủng hoảng đó là lúc mình chứng kiến những đứa bạn cùng trang lứa đã đâu vào đấy yên vị và có một công việc ổn định. Ngước nhìn những người khác hơn mình thì cảm thấy ghen tị nhưng lại hơn hết thảy đó là cảm giác bất lực cùng tự ti. Đúng kiểu những chỗ kém quá thì mình kén, những chỗ cao quá thì sức không thể với được. Làm chỗ thấp thì sợ người ta chê cười, mà làm chỗ cao thì điêu đứng không chịu được. Đúng là tuổi trẻ, cái tôi nó cao ghê lắm, mà chẳng bao giờ làm được gì để cái tôi ấy được phép cao cả.

quang-duoc-cai-mu-tot-nghiep-len-troi-cung-la-luc-hai-chu-that-nghiep-quang-vo-mat-hinh-anh
Quăng được cái mũ tốt nghiệp lên trời, cũng là giây phút tự hiểu, quăng đi cả một thiên đường, hai chữ thất nghiệp, quăng vô mặt

Quăng được cái mũ tốt nghiệp lên trời, cũng là giây phút tự hiểu, quăng đi cả một thiên đường, hai chữ thất nghiệp, quăng vô mặt.

Có nên làm trái ngành

Xã hội cũng có lắm loại nghề, nếu như bây giờ bạn đang làm đúng nghề bạn đã học và thích nghề đó thì mình xin chúc mừng bạn vì bạn là thành phần hiếm hoi của thế giới đấy. Xã hội quăng vô mình hàng tá công việc để kiếm thu nhập và sống và tồn tại đấy thôi. Mình cũng kiếm một công việc trái với mong muốn chỉ để lấp đầy khoảng trống thất nghiệp và cũng vì tiền.

Thử nghĩ xem, mình sẽ sống qua ngày cùng với tâm trạng này như thế nào nếu mình không có tiền, dù ít, dù nhiều. À, mà làm gì có chuyện nhiều. Dù không thất nghiệp, nhưng làm cái ngành mình không thích nó chẳng khác gì bị thất nghiệp ở trong tâm cả. Nghe thì chán đấy, nhưng sự thật thì mình vẫn luôn phải đối mặt với nó và dành thời gian cho nó.

Cũng có người từ trái ngành mà đi lên, nhưng mình thì cứ vẫn dậm chân tại chỗ, xong lại hối tiếc những năm tháng ngồi mài mông trên giảng đường đại học, học từ chiến lược này đến chiến thuật nọ, học từ kế hoạch này đến kế hoạch kia, kiến thức kinh tế, xã hội thế mà giờ đây vẫn như con nít loay hoay với bảng cân đối chi tiêu của bản thân, ngán ngẫm nhìn con người ta bước đi những tầm xa còn mình thì vẫn nằm trong xó.

Thời kì thất nghiệp ngắn, nó cho mình cảm thấy ừ thì thôi đó là khoảng thời gian để bản thân nghỉ ngơi tìm lại sức trẻ để chiến đấu, rồi cứ lông bông ngày qua ngày. Nhưng thất nghiệp dài rồi mới hiểu, nó khiến bản thân mình thấy rằng mình hoàn toàn mất niềm tin vào chính bản thân. Sao tin được nữa nếu bản thân chưa bao giờ là sự lựa chọn của người khác. Cảm giác bản thân như đứa bị đời kỳ thị, đi đâu xin việc gì cũng bị xa lánh và nó tước đi mình cái quyền được chạm vào sự thành công trên con đường sự nghiệp, kinh khủng lắm!

Đấy, đời có bao giờ được như mơ. Lúc thích nó giông bão thì nó táp vào mặt lại ước gì nó yên bình một chút để dễ thở. Nếu chưa sẵn sàng để bước ra đời thì cắn răng chịu đựng để đời dập tơi tả vậy. Mình từng nghĩ thế, nhưng buông thì chưa bao giờ dám buông, vì nếu mà lỡ buông đi cái tuổi trẻ này,không cố gắng để phấn đấu vì nó, thì sau đó…

Ừ, làm gì còn sau đó….

Chia sẻ từ độc giả Nguyễn Trà H.M

Top công việc mới nhất

Cùng chuyên mục